XÓM CẦU MỚI - Trang 353

hoa mà nàng đã mặc hôm cưới, rồi nàng thay quần áo và lấy gương ra soi
ngắm nghía mặt mình. Nàng thấy nàng đẹp và mím môi ngắm nghía mình
một lúc lâu. Rồi nàng đi ra ngoài nhà, ngồi đợi và nghe ngóng tiếng bên
ngoài. Thằng Lương con nàng vẫn ngồi yên trên cái ghế đẩu. Nó gọi mẹ đòi
ăn nhưng nàng bảo nó đợi; con nàng còn thức thì nàng ăn cùng mâm và
uống rượu với Nhỡ tự nhiên hơn. Bỗng Hoà đứng dậy cầm một cái chén ở
mâm cơm đem cất đi; nàng thấy để đến hai cái chén có vẻ lộ quá.
Có tiếng xe lăn lạch cạch ở đầu phố, Hoà ngồi thẳng người lắng tai nghe.
Nàng cũng có cái cảm tưởng như là ngày trước lúc nàng ngồi đợi chồng về
ăn cơm. Rồi nàng mỉm cười ngẫm nghĩ:
"Nhưng mà chồng trước ngồi trên xe cơ!"
Cái xe mỗi lúc một gần và đỗ lại ở sân rồi có tiếng nón quạt. Hoà cất tiếng
hỏi:
"Sao về muộn thế?"
Tiếng nàng có nhiễm vẻ trách móc một cách thân yêu và nàng vừa nói vừa
lắng tai nghe tiếng của mình. Hoà đứng lên mở cửa, đợi Nhỡ vào rồi thong
thả cài then. Nhỡ đưa mắt nhìn mâm cơm sang và cái chậu thau với chiếc
khăn trắng còn mới nguyên, không phải để dành cho hạng khách phu xe ăn
cơm dưa cà như chàng.
"Hôm nay có khách nào thế?"
"Không có khách nào cả".
"Thế mâm cơm?"
Hoà yên lặng và lấy tay chỉ vào Nhỡ rồi lại chỉ vào mình như người câm
làm hiệu. Nhỡ thấy là lạ cũng không nói, chỉ gật nhanh một cái và mở to
mắt để tỏ vẻ ngạc nhiên. Chàng cũng thấy thích bắt chước Hoà làm người
câm. Hoà gật gật đầu một lúc mấy cái. Nhỡ mỉm cười nhìn nàng một lúc và
nàng cũng mỉm cười lại, rồi nàng cất tiếng nói nhưng rất khẽ:
"Hôm nay nhà tôi có giỗ".
Nhỡ nhìn vào mâm cơm:
"Thảo nào, thảo nào cơm sang thế này".
Lúc đó chàng mới để ý đến bộ quần áo khá sang của Hoà, không phải quần
áo để mặc lúc thường nhật. Hoà nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.