vang lên đâu đó. Đó là những bản kinh cầu hồn.
Vị phán quan đã cảm thấy thấm mệt nên ngồi bất động. Ngài cảm thấy
nhức mỏi ở đôi chân, ở lưng, còn đầu óc như trống rỗng. Vị phán quan
đang liên tưởng đến cái chết của hoà thượng Ngọc Kính và việc Chân Hiền
tự tử. Vài chi tiết vẫn còn mù mờ. Hình ảnh Mặc Đức có phần lôi cuốn vị
phán quan, nhưng lúc này ông ta đã quá mệt mỏi nên không thể làm thêm
được việc gì nữa.
Cái mũ mà Mặc Đức đội trên đầu trong khi diễn tuồng luôn luôn hiện ra
trước mắt vị phán quan.
Ở cái mũ ấy có rất nhiều điều bí ẩn mà vị phán quan chưa thể nào giải thích
được. Đầu óc vị phán quan rối rắm nhiều chuyện vì quá mệt. Dịch Nhân
Tiết thiu thiu ngủ lú nào không hay. Nhưng rồi vị phán quan bỗng ngồi dậy,
đặt mạnh cùi chỏ xuống bàn rồi đưa mắt nhìn mọi người. Tào Can nhìn
thấy Tùng Lập cũng tỏ ra đã thấm mệt. Sự mệt mỏi cũng làm cho Tùng Lập
mất đi sự ương ngạnh thường lệ. Sau khi uống cạn một tách trà. Dịch Nhân
Tiết nói với Tùng Lập:
- Bây giờ nhiệm vụ của nhà ngươi đã xong, tại sao nhà ngươi không trở lại
công việc đèn sách. Nhà ngươi còn có thể ứng thi vài khoá nữa, cố làm
rạng danh ông thân sinh nhà ngươi chứ!
Đưa tay đẩy cái mão đội trên đầu ra phía sau một chút, Dịch Nhân Tiết tiếp
lời:
- Bây giờ, hãy bàn chuyện về Mặc Đức. Ta đang muốn cứu sống nạn
nhân cuối cùng của hắn. Muốn vậy ta phải thộp cho được cổ hắn, buộc hắn
phải cho ta rõ là hắn đã dấu thiếu phụ cụt tay ở nơi nào.
- Thiếu phụ cụt tay?
Tùng Lập lặp lại câu nói đầy vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy! Nhà ngươi có lần nào gặp thiếu phụ đó không?
Dịch Nhân Tiết có ý dò xét nét mặt của Tùng Lập.
Thi sĩ lắc đầu:
- Bẩm phán quan. Không gặp. Tôi có mặt ở thiền viện này chỉ mới hai
tuần lễ nay, nhưng chưa hề nghe nói đến người đàn bà cụt tay đó.
Mỉm cười. Tùng Lập tiếp lời: