XỬ ÁN TRONG TU VIỆN - Trang 91

Thi sĩ Tùng Lập kết luận:
- Bẩm phán quan. Thế là trên cả chục người đã chứng kiến cái chết
của hòa thượng Ngọc Kính. Ai cũng nhận thấy cái chết ấy rất đẹp mà
không ai có ý nghĩ gì về những đe doạ dồn dập đã đến với ngài trước đó.
Tôi tin rằng khi ngài viết thư cho thân sinh của tôi là lúc đó tinh thần của
ngài đã bắt đầu mất sáng suốt. Lúc ấy, Ngọc Kính đã ở cái tuổi bảy mươi.
Nhưng mọi người đều nhận thấy là ngài rất khoẻ mạnh.
Im lặng trong căn phòng có lúc kéo dài và người ta chỉ còn nghe tiếng ngày
đều đều của Quan Lai.
Dịch Nhân Tiết cũng hết suy tư, lên tiếng:
- Chúng ta đừng quên chi tiết là trong bức thư Ngọc Kính có tố cáo
Chân Hiền dường như muốn đầu độc ai đó với hạt của cây có chất độc.
Theo các sách y học thì hạt cây này làm cho nạn nhân, một khi uống vào
cảm thấy một sự sảng khoái kỳ lạ, nhưng sau đó nạn nhân bị hôn mê bất
tỉnh, tiếp đó là cái chết. Đó cũng là trạng thái của hoà thượng Ngọc Kính
trước giờ viên tịch. Chỉ có một sự việc hơi khác lạ là vì sao hoà thượng
Ngọc Kính đã đủ bình tĩnh sáng suốt để vẽ lên bức tranh con mèo trước khi
hoà thượng qui tiên? Chúng ta hãy xét lại điểm đó ngay. Và bây giờ muốn
xuống nơi cất dấu thi hài thì phải làm thế nào đây?
Tùng Lập nói nhỏ:
- Tôi đã nghiên cứu kỹ về bản hoành đồ do ông thân sinh của tôi thảo
ra. Tôi biết rõ con đường dẫn tới nơi đó nhưng tiếc rằng những cửa hành
lang ở đây đều được khoá kỹ.
- Hãy để Tào Can lo công việc ấy. Cứ để Quan Lai ngủ ngon giấc.
Chúng ta đi thôi!
Tào Can hăng hái:
- Biết đâu rằng chúng ta lại gặp Mặc Đức và Ngẫu Dương ở nơi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.