XỨ CON NGƯỜI - Trang 68

Chúng tôi ở cách đồn một ki lô mét, sau bữa ăn tối, trở về nhà dưới ánh

trăng. Dưới trăng, cát trở nên hồng. Chúng tôi cảm thấy rõ sự trơ trụi của
mình, nhưng cát, nó lại hồng. Nhưng một tiếng thét của lính canh phục hồi
lại trên đời niềm xúc động. Bấy giờ cả Sahara hoảng lên vì các bóng đen
của chúng tôi, tất cả Sahara đang hỏi chúng tôi, bởi vì lúc này một toán loạn
quân đang tiến tới.

Trong tiếng thét của người lính canh, âm vang tất cả các thứ tiếng của sa

mạc. Sa mạc không còn là một cái nhà trống: một đoàn người Moor đã biến
đêm tối thành nam châm.

Chúng tôi tưởng là chúng tôi được an toàn. Nhưng sự thật thế nào? Bệnh

tật, tai nạn, loạn quân, bao nhiêu dọa nạt đang lần đến. Con người là mục
tiêu ở Trái đất này đối với những kẻ bắn tỉa bí mật. Nhưng anh lính canh
người Sénégal nhắc nhở chúng tôi điều đó, hệt anh là tiên tri.

Chúng tôi xưng danh và đi qua vị thần đen ấy. Và chúng tôi thấy dễ thở

hơn. Mối đe dọa này đã khiến chúng tôi trở nên cao quý biết bao. Ôi, nó
hãy còn xa thế, còn chưa lấy gì làm khẩn trương thế, cát còn ngăn bước nó
thế, mà thế giới không còn là thế giới cũ nữa. Cái sa mạc này, nó trở lại huy
hoàng hơn. Một toán loạn quân đang hành quân đâu đó, sẽ chẳng bao giờ
đến được đây, nhưng đã tự biến mình thành thần linh.

Bây giờ là mười một giờ đêm. Lucas ở chỗ máy vô tuyến về và báo cho

tôi biết nửa đêm có máy bay Dakar. Trên máy bay, mọi việc ổn. Trong máy
bay của tôi, nửa đêm mười phút, người ta sẽ chuyển thư sang, và tôi sẽ cất
cánh về hướng Bắc. Trước một tấm gương đã loang lổ, tôi cạo râu chăm
chú. Chiếc khăn thấm choàng quanh cổ, chốc chốc tôi lại ra cửa nhìn cát trơ
trụi: trời đẹp nhưng gió đã dứt. Tôi trở lại gương soi. Tôi tư lự. Một ngọn
gió thổi tới từ mấy tháng dài, nhưng nó mà dứt đi, đôi khi làm xáo trộn cả
bầu trời. Và bây giờ, tôi bắt đầu nai nịt: đèn cấp cứu móc ở thắt lưng, thước
đo độ cao, bút chì. Tôi đến tận chỗ Néri, người phụ trách vô tuyến trên máy
bay của tôi hôm nay. Néri cũng đang cạo râu. Tôi hỏi anh ta: “Ổn chứ?”
Hiện giờ thì ổn. Cái việc đầu tiên này là việc dễ nhất của chuyến bay.
Nhưng tôi có nghe một tiếng xèo, một con chuồn chuồn va đầu vào cái đèn
của tôi. Không hiểu vì sao, tiếng xèo ấy làm cho tôi se lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.