XỨ CON NGƯỜI - Trang 69

Tôi lại ra nữa và nhìn: tất cả đều trong veo. Một ghềnh đá ở bìa sân bay

hiện rõ lên nền trời như trời đã sáng rồi. Trên sa mạc là một yên lặng lớn
như trong một ngôi nhà ngăn nắp. Nhưng bỗng có một con bướm xanh và
hai con chuồn chuồn va vào cái đèn của tôi. Và tôi lại thấy dậy lên một tình
cảm âm thầm, nó có lẽ là niềm vui, có lẽ là sự lo sợ, nhưng tình cảm đó tới
từ sâu thẳm lòng tôi, nó còn mù mờ lắm, nó chỉ mới báo là có nó mà thôi.
Một người nào đó nói với tôi từ rất xa. Có phải cái đó là linh tính không?
Tôi lại ra nữa: gió đã dứt hẳn rồi. Trời vẫn mát lắm. Nhưng tôi đã nhận một
sự cảnh báo. Tôi đoán, tôi ngỡ là tôi đoán cái mà tôi đợi chờ: tôi đoán đúng
không? Cả bầu trời, cả mặt cát đều không ra cho tôi dấu hiệu nào, nhưng là
hai con chuồn chuồn đã nói với tôi, và một con bướm xanh.

Tôi bước lên một đụn cát và ngồi ngoảnh về hướng Đông. Nếu mình

đoán đúng, “cái đó” không còn lâu nữa đâu. Chúng kiếm cái gì ở đây,
những con chuồn chuồn ấy, cách cái ốc đảo nội địa hàng trăm ki lô mét?

Một ít rác rưởi dạt vào các bờ biển chứng tỏ rằng có một con tố ở ngoài

khơi. Như các con côn trùng kia chỉ cho tôi rằng có một cơn bão cát đang
tiến tới, một cơn bão dông, nó đã đánh tan tác loài bướm xanh ra khỏi các
vùng cọ xa xôi. Bèo bọt của nó đã chạm tới tôi rồi. Và trang trọng, bởi nó là
một chứng cớ, và trang trọng, bởi nó là một sự đe dọa nặng nề; và trang
trọng, bởi nó chứa đựng một cơn dông tố, ngọn gió Đông dâng lên. Nó dâng
lên rất nhẹ như tôi chỉ nghe thoảng hơi thở của nó. Tôi là cái cột mốc tận
cùng mà lưỡi sóng liếm tới. Sau lưng tôi chừng hai mươi mét, vậy mà
chẳng có tấm vải nào lay động. Chỉ một lần, một lần độc nhất, tôi cảm thấy
cái lưỡi ấy nó nóng bỏng, như là một cái hôn chết. Nhưng mấy giây sau, tôi
hiểu rõ là Sahara đang lấy lại sức và sắp thở dài lần nữa. Chậm lắm là ba
phút, cái lọng gió trên cái nhà vòm của chúng tôi sẽ chuyển động. Và chậm
lắm là mười phút, cát sẽ mù trời. Chốc nữa, chúng tôi sẽ cất cánh trong
khung cảnh lửa ấy, trong cảnh trở về của những ngọn lửa của sa mạc.

Nhưng đó không phải là cái làm tôi xúc động. Cái làm cho tôi thấy tràn

trề một niềm vui man rợ ấy là việc đã hiểu được, mà không cần nghe hết
lời, một ngôn ngữ bí mật, ấy là đã ngửi thấy một dấu vết giống như một
người cổ sơ, vốn đoán toàn thể tương lai của mình bằng những âm vang yếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.