XỨ NẮNG - Trang 71

Lê Thị Thấm Vân

XỨ NẮNG

Chương 51-55

51

Câu chuyện cậu kể về người đàn bà tôi nghe trên chuyến xe lửa xuyên Việt.
Tôi cứ hình dung, vẽ ra khuôn mặt người đàn bà chưa lần gặp, nay đã xoá
sạch, mất dấu. Xe lửa chạy trong đêm, chở tôi, đang nơi đâu? Trời đen
ngòm bên ngoài. Tiếng rào rào cát đá, bánh xe nghiền nát thanh sắt. Xình
xịch, bánh xe cứ quay vòng. Đầu tôi, vai tôi va vào thành giường cứng
ngắc. Những đốt xương trong tôi va vào nhau như điệu nhạc rap.
Xe đổ dốc ào ào. Đêm thẳm sâu. Những gì đang lướt trôi ngoài không gian
kia, tôi chẳng thể nắm bắt được.
Cậu tôi bắt đầu câu chuyện về người đàn bà. Mẹ và cậu gọi bằng cô. Tôi
phải gọi bằng bà cô.
Bà cô tên gì?
Tôi hỏi.
Chẳng biết, chẳng ai biết, chẳng có tên.
Cậu nói, giọng vội vã, lướt nhanh.
Gần hai ngày ngồi trên xe lửa, xuyên thấu hai múi đầu nước Việt. Ngoài ăn,
ngủ, tiểu tiện, và ngồi chong mắt nhìn bên ngoài khoảng trời cho, cây cối,
mái nhà, hiên, sân trước và sau, bên hông, mộ hoang, chân đất, đỉnh nón
rách tưa, “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời,” những đứa bé, con cu cái
hĩm trò chuyện lân la cùng đất cát.
Đất cát mỗi miền mang màu sắc khác nhau: đỏ, trắng, nâu, vàng, đen... tồn
tại bao nghìn năm, lăn lóc qua lại, ẩn sâu, nổi trôi, thăng trầm, chìm khuất,
trôi giạt, mưa sương thấm lạnh, nắng hè nung nóng, đất vẫn là đất, muôn
đời là đất, không thể biến tan. Mỗi hạt cát là một linh hồn. Hồn mẹ, hồn
cha, hồn ông, hồn bà, hồn con, hồn em, hồn cháu...
Trời đêm, giọng cậu nhập nhòa cùng bóng in trên vách toa. Tiếng bánh
nghiền nát mặt đường. Lại lao xuống vực, rào rào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.