XỨ NẮNG - Trang 75

không một lời oán trách. Chị không thích bị ràng buộc, gò bó. Thỉnh thoảng
đi du lịch, nhưng việc làm vẫn là mối đam mê chính. Chọn lựa không có
con cũng là làm một ân huệ cho nhân loại về sau, tránh bớt nhân mãn, ô uế
môi sinh. Một lần, chị nói với tôi như thế. Đêm về, nằm ngẫm nghĩ, chị
cũng có lý.
Chị Cát Tiên, tên Việt Nam, sang tới Mỹ hai bác đổi thành Catherine, sau
khi ra trường, chị đổi lại tên Việt. Chẳng như bà cô Nhài của tôi, chẳng có
cả cái tên.
Chị kiểm soát công việc như một phụ nữ trong xã hội kỹ nghệ hiện đại tân
tiến. Tốc độ công việc phóng nhanh như xe chạy trên xa lộ, và đổi thay như
thời tiết bốn mùa trong năm. Mỗi lần sau khi ăn trưa với chị, tôi thường suy
nghĩ miên man trên đường về. Xem ra vẻ độc lập, tự tin bên ngoài của chị
có điều gì không ổn, nhưng tôi không phải là chị. Chị luôn mãi mê lo lắng
đối đầu giữ chắc công việc, đồng thời tham vọng thăng chức trong hãng.
Chị ngụp lặn trong thời khóa biểu kín mít, họp hành, gặp gỡ, đổi trao.
Điện thoại luôn cầm chắc trong tay. Liên lạc mọi người qua ngã email, theo
dõi internet thường xuyên để nắm bắt mọi chuyện, từ kinh tế, xã hội, chính
trị, văn hóa gần xa. Chúng xoay chị như cái chong chóng, nhập vào từng
bước đi, giọng nói của chị, như thể phải rượt theo một cái gì đó, vừa cần
thiết, vừa mong manh, chỉ để khẳng định, tồn tại, không được ngã quỵ.
Dừng lại đồng nghĩa thụt lùi.
~~~~~~
Hai tuần trước khi tôi đi Việt Nam. Chị thu xếp đồ đạc đi vào thiền viện
nào đó ở New Mexico. Bác tôi gọi cho mẹ và khóc. Nó muốn trút bỏ tất cả,
quá mỏi mệt, kiệt sức, mọi thứ nó bỗng thấy đều vô nghĩa.
Chị đi, mà tôi chới với mất mấy ngày.


53

Nửa đêm mở mắt, ngửi mùi thuốc lá trong bóng đêm quyện với hơi thở đàn
ông đâu đó, quanh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.