XỨ NẮNG - Trang 8

tròng con ngươi. Lâu ngày, biến thành lầm lì, câm nín, chựu đựng.
.....
Thằng Hoán ngồi ở góc phải từ lúc tôi đặt chân vào nhà. Tôi chưa thấy
miệng nó mở rộng, ngoại trừ chị, chị, chị... rồi lúng túng thả lỏng câu định
nói. Cái nạng gỗ quẹt ngang, quẹt dọc hoặc gõ lóc cóc trên sàn xi măng,
như thói quen chồng tôi hay rung đùi khi xem TV, ăn ice cream, hoặc khoái
chí điều gì. Tiếng gõ đều đều làm tôi tưởng chừng lòng nó vừa vui mừng,
vừa lo âu, vừa sợ sệt vì sự có mặt bất thường lạ kỳ của tôi. Nó ngồi nhai
cơm rào rạo. Có sạn hắn có nuốt luôn không? Răng có bị mẻ cái nào
không? Thằng Út im ỉm suốt ngày, tiếng nạng gõ lọc cọc là biết nó đang có
mặt, đâu đó. Đức bảo tôi thế. Anh chịu, chẳng biết nó nghĩ gì muốn gì cần
gì. Thậm chí cái lắc đầu hay gật đầu, nó cũng hạn chế tối đa.
Ấy thế mà nó lại thích ra ngồi ở quán cóc. Một ly cà phê đen đá, một gói
thuốc, nó ngồi lì hàng giờ, cong cả sóng lưng. Cạnh nó là thằng bạn, hai cái
lưng trần song song, ốm nhom, chỉ cần kiên nhẫn một chút là anh có thể
đếm được bao nhiêu đốt xương sống. Hai đứa nó có ngôn ngữ tín hiệu
riêng, anh chịu, anh chịu thua. Những chữ tôi nghe rơi rớt tận đáy tim óc
khi kết luân, kết thúc về gia đình anh.
Tên Hoán, có nghĩa là còn hy vọng, còn thay đổi, còn xê dịch, còn hoán
chuyển.
.....
Bố và mẹ, hai nhân vật này tôi cũng sẽ kể ở những phần tới.


4

Những lời nói dài liên tục không ngắt câu, không chấm phẩy, không nhấn
mạnh, không viết hoa, không gạch dưới tôi hoàn toàn không hiểu. Nó là thứ
ngôn ngữ của riêng anh. Bao nhiêu đêm, bao nhiêu lời nói, bao nhiêu lần bị
đánh thức và nằm như thế trắng đêm, để chỉ cố nghĩ, tưởng tượng, rán hiểu
những điều anh nói trong giấc mơ, nhưng cuối cùng đành chịu. Tôi chưa
bao giờ nói với anh về thứ ngôn ngữ ban đêm của anh. Chỉ mình tôi nghe,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.