XỨ NẮNG - Trang 7

Gia đình chồng. Mỗi người thu gọn một góc. Tôi có ngồi nhầm góc của ai
trong căn nhà này không?


3

Cùng máu mủ, thịt xương, gan ruột tuôn ra từ một cửa mình. Kết tinh từ
hàng tỉ tinh trùng và hàng tỉ cái trứng, tạo thành năm người con. Toàn là cu,
chẳng có cái hĩm nào. Sao không là tứ qúy mà là ngũ qủy. Nhà phải có nếp
có tẻ mới vui. Bố thỉnh thoảng than, trái lại, mẹ tuyệt đối không bao giờ.
Anh cả tên Tịnh, chết vừa đúng mười tám tuổi hai tháng bẩy ngày. Anh
chết ngay ngày đầu quân. Người lính, cũng là tân binh, đứng sau lưng, xếp
hành lãnh súng, thử súng, một viên đạn còn sót trong nòng, chĩa thẳng ngay
ót anh Tịnh. Anh chết mà mắt còn mở miệng còn há.
Anh thứ nhì, tên Quyến. Một ngày cuối năm 1976 bỏ nhà đi biệt, để lại
những tin đồn, thắc mắc, nghi ngờ, tự hỏi trong lòng người thân, bạn bè,
hàng xóm. Vượt biên? Chết đuối? Xe cán? Ăn mày? Chết đói? Bị giết?...
Lần cuối ra khỏi nhà nó bận cái quần đùi đen rách tưa gấu, nhất định kiếm
cho được cái địa bàn. Thêm thắt, thêm mắm thêm muối, thêm lời. Địa bàn
hay hải bàn, đường bộ khác đường thủy, cha nội! Ông Tương đầu ngõ xía
vào. Nhưng biết chắc một điều anh đi luôn một lèo, chết bờ chết bụi chết
vật vờ. Chết thành ma đói ăn xin. Anh Quyến ít tuổi, lại bất tài, con nhà
nghèo, chẳng đẹp trai nên huyền thoại thêu dệt về anh không quá ba tháng,
từ ngày anh rời khỏi đất Dục Mỹ.
Người thứ ba là Đức, chồng tôi, nhân vật chính trong đời tôi. Tôi sẽ kể ở
phần tới.
Người thứ tư là Trinh, nhân vật chính làm nên cuốn sách này. Tôi cũng sẽ
kể ở phần tới.
Và người cuối cùng là Hoán. Thằng Út, trong nhà thương thì gọi thế, còn
hàng xóm, bạn bè, người quen gọi hắn là thằng què, thằng thọt, thằng câm,
thằng ngố, thằng lì... Sanh ra chân trái nó đã có tật, ngắn và không xương,
bị thịt lắc lư vô dụng, chứa đựng tức bực, oán hận, oan ức... dẫn lộ ra hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.