‘... cao ngất trường sơn ôm ấp tình thương nước rã sông buồn tìm về biển
đông tình yêu thành sông thái bình dương tuổi đời qua mau gió biển mặn
nuôi lớn khôn tôi nên năm mười tám tuổi tôi đi vào quân đội mà lòng thì
chưa hề yêu ai...’ Cây mọc ngàn năm không cao quá đầu người, rễ bám sâu
vào đất, đá. ‘... người yêu tôi tôi mới quen mà thôi lúc dừng chân trên...’
Ngôn ngữ thấm vào đất cát, sông ngòi, rễ cây. Trong cơn gió, tẩm mùi
Trinh, khét lẹt thuốc súng, phả hơi nửa khuôn mặt Trinh vá vội. ‘... mẹ là
mẹ trùng dương gào than từ bãi trước ghềnh sau...’ Trinh, Trinh ơi! Tôi bật
khóc, vỡ òa, lần đầu từ ngày về lại Việt Nam. Thở trong gió tôi ngửi được
vị mặn của muối, nước mắt, mồ hôi, máu. Hai nấm mộ hoang sau hông nhà,
ướt đẫm mưa đêm, trong đầu mẹ, là mộ con gái con trai, là chồng. Tiếng
nạng gõ lộc cộc trên thềm xi măng xa dần, thưa dần.
Lời nhạc thấm vào từng thớ thịt.
Nước mắt thấm vào miệng, vị mặn của đất.
.....
Ba người ngồi trong xe, chị Hạnh, anh Sơn, chú Biền tài xế im lặng ái ngại.
Chẳng ai hay biết, nghĩ rằng tôi khóc vì lời của bài hát, từ băng casette.
63
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày tôi rời Việt Nam trở lại Mỹ. Tôi bắt đầu
câu chuyện kể, như câu nói nghe nhàm tai, ta không thể tắm được hai lần
trên một dòng sông. Nhưng đớn đau cứ lặp lại trong đêm thanh vắng. Cũng
tiếng mưa rơi, nhưng không là mưa xa, mà mưa trên những nhánh sồi, trên
mặt cửa kiếng khung cửa sổ rộng.
Tôi khởi đầu kể lại câu chuyện vào một buổi sáng mưa. Mưa không ngớt
mấy ngày nay. El Nino xối phủ tràn nước trên khắp nẻo đường Bắc Cali.
Mưa đang rơi nặng hạt ngoài kia. Sáng nay là sáng thứ hai đầu tuần, đầu
tháng, và đầu năm.
.....
Tháng ngày trôi qua. Cuốn truyện đã xong. Câu chuyện đã kể, đã phơi bày.