XỨ TUYẾT - Trang 106

Cô nói với giọng ôn hòa như thể nói với chính mình, rồi bỗng trở nên linh

hoạt hơn khi tiếp tục:

- Con hầu nhìn thấy em, nó ngớ người ra. Rồi nó hỏi em đến khi nào?

Thật xấu hổ! - Nhưng biết làm sao? Em không thể trốn nhiều lần trong tủ
áo. Và bây giờ thì em phải về nhà em. Còn nhiều việc phải làm mà em để
mất nhiều thì giờ quá rồi. Bởi vì đêm qua không ngủ được em quyết định
gội đầu, gội thật sớm. Khi chải tóc, em muốn tóc chóng khô để đi đến tận
hiệu uốn tóc. Nếu không, em làm sao dùng bữa trưa ở nơi có một cuộc hẹn.
Họ cũng mời em đến đây nữa, nhưng em làm sao đến được. Họ mời trễ mà
em đâu có rảnh. Đêm nay, em không đến được với anh đâu, thứ bảy mà, mà
em thì biết bao thứ phải làm.

Nói thế nhưng cô chẳng có vẻ gì muốn ra về. Rút lại, cô thôi không gội

đầu nữa.

Nắm tay Shimamura, cô kéo anh ra khoảng vườn phía sau, không quên

mang theo đôi dép và những chiếc bít tất ướt nhèm mà cô đã dùng để lén đi
qua hành lang trước khi vào nhà.

Bụi tre mà cô đã vạch một lối để trèo, dựng trước mặt cô một hàng rào

cản. Họ đi xuống theo lối vườn, hòa mình vào tiếng ca của thác nước, để
đến bờ cao trong một khu rừng dẻ. Giữa đám cây, tiếng trẻ í ới. Trên mặt
đất, giấu mình trong những đám cỏ, những hạt dẻ đã rụng xuống. Komako
dùng gót chân giẫm vỡ những vỏ dầy và lấy ra những hạt dẻ nhỏ bên trong.

Phía trước họ, trên sườn dốc đứng ở phía bên sườn kia, đung đưa những

bông kaya bạc trắng, một màu trắng rực rỡ trong ánh sáng buổi mai. Sự nở
bừng hùng vĩ thật tuyệt vời, mong manh, trôi nổi cũng như vẻ trong sáng lạ
kỳ, sự thanh khiết chưa từng thấy của bầu trời mùa thu sáng láng.

- Chúng ta ghé bờ kia đi! - Shimamura đề nghị. - Chúng mình nên đến

mộ chồng chưa cưới của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.