- Thật à? - Cô thốt lên với một thoáng nhìn ranh mãnh. - Anh biết em vui
biết chừng nào không? Rượu sake thật tuyệt. Em nói với họ là em đi đặt
thêm rượu và em lẻn lên đây. Nhưng gã gác cổng đã nhìn thấy em. Mặc kệ,
sàn nhà có kêu lên răng rắc thì em cũng coi khinh. Họ càu nhàu thì kệ họ.
Không hiểu sao cứ đến đây là em cảm thấy say. Chết rồi! Em phải trở về
với công việc đây.
- Em duyên dáng và đỏ bừng đến tận móng chân đấy. - Shimamura ném
ra một câu.
Nhiệm vụ phải thế. Công việc. Phận sự. Cô ấy có nói gì với anh không?
Ghen tuông khiếp cả người! Anh liệu có ghen dữ dằn không đấy?
- Ai thế?
- Rồi có một ngày sẽ có người bị giết.
- Cô ta làm việc ở đây à?
- Chính cô ấy bưng rượu sakê đến. Rồi cô ấy đứng lì ra quan sát chúng
em với cái nhìn như tia lửa điện. Đôi mắt, chắc là anh thích đấy- Chẳng lẽ
cô ấy nghĩ rằng say rượu là điều xấu hổ cho em.
- Bởi thế em mới đẩy khéo cô ta ra ngoài bằng cách nhờ gửi thư cho anh.
Nước, làm ơn cho em một cốc nước. Nhưng em hỏi anh, xấu hổ để cho ai
mới được chứ? Nhưng trước khi trả lời em, anh hãy thử chài cô ấy một chút
xem sao?
Cô quay lại đến đứng trước gương, chống mạnh hai tay lên chiếc bàn
nhỏ: "Chẳng lẽ mình đã say?" Lát sau, lấy chân hất chiếc áo dài kimono, cô
bước ra ngoài.
Đêm hội đã tàn. Quán trọ dần dần trở về yên tĩnh. Shimamura nghe loáng
thoáng những tiếng dọn dẹp mơ hồ ở văn phòng. Rốt cuộc anh đoán