XỨ TUYẾT - Trang 161

Những năm anh quen biết cô, những tháng anh vừa sống bên cô, anh thấy

hình như chúng sáng chói lên dưới cái ánh lấp lánh xa xăm của ngọn đèn
đơn độc. Một nỗi lo lắng không gọi ra được, chất nặng lên tâm tư anh một
nỗi buồn vô tận.

Komako đã tách khỏi anh để vọt đến phía đám lửa cháy, ngay khi cô kêu

thét lên, che mắt, trong lúc tiếng kêu khủng khiếp của đám đông dường như
vẫn vang lên. Chiếc áo dài kimono của geisha phất phới sau cô khi cô chạy,
lảo đảo giữa những vũng nước và cái đống dầm cháy dở thành than đang
cản bước cô.

Rồi cô quay lại, ẵm Yoko trên cánh tay. Sự cố gắng hằn lên gương mặt cô

nét khắc khổ, tuyệt vọng và dưới đó, rất thanh tú, là gương mặt thanh thản
của Yoko, trắng bệch và bất động, dường như linh hồn đã bay đi...

Người ta không hề biết cô đang mang một vật dâng hiến cho lễ hỏa thiêu

hay là sức nặng của hình phạt trong mình, khi Shimamura tiến lên phía
trước không hề biết mình vừa mới mở một lối đi trong cái đám ngổn ngang.

Đám đông vẫn đứng sững sờ ở đó, mở lối và khép lại sau Komako với

hàng nghìn tiếng nói vừa hồi phục lại sau vụ cháy:

- Lùi lại! Tránh ra!

Đó là tiếng Komako mà Shimamura nghe thấy.

- Con bé đã phát điên! Phát điên! Phát điên mà!

Anh còn nghe rõ tiếng kêu của Komako.

Khi anh muốn tiến đến thứ tiếng nói gần như mê sảng, những người đàn

ông đã xô đến nâng bổng cái thân hình bất động của Yoko; đám đàn ông
chen chúc quanh cô, xô đẩy anh mạnh đến nỗi anh mất thăng bằng và lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.