- Đó là một sai lầm của tôi, - anh thú thật với một tiếng cười nhẹ. - Và tôi
gặp cô ngay khi tôi vừa ở trên núi cao xuống nên tôi cứ tưởng tất cả các
geisha ở đây đều như cô. Biết đâu cái ấn tượng kỳ lạ rất tươi mát và cực kỳ
sạch sẽ mà cô gây ra cho anh, Shimamura tự nhủ trong khi nói, lại chẳng là
nguồn gốc sự ham muốn đột ngột của anh, cốt để trút thật nhanh số sức lực
dư thừa tích tụ trong tám ngày anh một mình đi chơi trên núi?
Người đàn bà trẻ nhìn làn nước con thác chảy ở xa xa trong ánh mặt trời
đã bắt đầu xuống dần. Shimamura tự thấy bớt kiêu hãnh về mình.
- Ồ! Tôi quên mất, - cô bỗng nói với vẻ tự nhiên giả tạo, - tôi có cầm theo
thuốc lá của ông đây. Ban nãy, quay trở lại phòng ông, ông đã đi đâu rồi, tôi
đang băn khoăn thì nhìn qua cửa sổ, tôi thấy ông trèo núi thoăn thoắt. Chà!
Trông đến là buồn cười... Bao thuốc lá, ông lại để ở trong phòng. Tôi đem
lên cho ông đây.
Cô lấy thuốc lá từ tay áo kimono ra và đánh một que diêm cho anh.
- Tôi đã không tử tế lắm với cô gái khốn khổ đó.
- Nói cho cùng, khách là người quyết định để geisha ra về lúc nào.
Trong cảnh yên tĩnh thanh bình này, tiếng nước rào rào chảy trên sỏi của
dòng thác xa xa vọng tới như một bản nhạc êm dịu. Ở đằng xa, trên sườn
núi dốc đứng mà họ trông thấy từng quãng rất đẹp giữa các cành bá hương,
bóng tối sẫm dần trong các hõm núi.
- Trừ phi cô ta cũng được như cô, chứ nếu không, thế nào tôi cũng thất
vọng ngay khi lại gặp cô.
- Thôi ông đừng nói chuyện ấy nữa, - cô nói dứt khoát. - Tất cả chỉ là ở
chỗ ông không muốn công nhận sai lầm của ông.