XỨ TUYẾT - Trang 40

Về sau, không thể cưỡng lại được bản thân và trạng thái say rượu của

mình, cô lăn lộn trên giường: "Sẽ không bao giờ em hối tiếc gì... Nhưng em
không phải là một người đàn bà như thế đâu! Em không phải là một người
đàn bà thuộc hạng ấy đâu!"...

- Đó là tàu đêm đi Tokyo đấy, - cô nói.

Có thể cô đã thấy sự lưỡng lự của anh nên cô nói chỉ để gạt anh ra. Khi

có tiếng còi tàu, anh thấy cô đứng phắt dậy đi thẳng tới, mở cửa sổ và cúi
người ra ngoài. Với một âm thanh tắt lịm như tiếng rít của làn gió đêm, con
tàu biến mất nơi xa. Không khí giá buốt tràn ngập căn phòng.

- Em thật là điên! - Shimamura nói và cũng đến bên cửa sổ.

Màn đêm bất động, sững lặng, không một ngọn gió và phong cảnh bao

trùm một vẻ khắc nghiệt khô khan. Dường như có tiếng ầm ì trong lòng đất
đáp lại tiếng lạo xạo của tuyết đóng thành băng ở khắp mọi nơi. Trời không
có trăng. Nhưng các ngôi sao lại quá nhiều, đến nỗi không biết chúng có
thật không, chúng lấp lánh ngay gần, tới mức tưởng như có thể trông thấy
chúng lao vút vào trong khoảng không. Bầu trời lui về phía sau như sâu
thêm mãi và xa thêm mãi, về phía những nguồn tối của ban đêm...Các đỉnh
của dãy núi cao chồng lẫn vào nhau thành một đường gấp khúc oai nghiêm
đối mặt với bầu trời sao, tạo nên một đường chân trời lớn lao và đen sẫm,
gợi cảm giác lo âu. Tuy nhiên, ngự trị trên toàn bộ phong cảnh lại là một sự
hài hòa cực kỳ trong sáng và vô cùng êm ả.

Cảm thấy Shimamura tới gần, người đàn bà trẻ cúi thêm chút nữa xuống

bệ cửa sổ, tì hai vú lên. Đó không phải là một tư thế buông thả mà ngược
lại: trước bóng đêm, cô có vẻ cứng rắn và kiên quyết hơn bao giờ hết. "Vẫn
lại cái lớp áo giáp mà ta phải xuyên thủng", Shimamura tự nhủ.

Các quả núi đen sẫm nhưng vẫn rực sáng ánh tuyết. Và đối với

Shimamura, lúc này chúng có vẻ trong suốt một cách kỳ lạ và toát lên một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.