khiến Shimamura vô cùng kinh ngạc, không thể tin rằng trạng thái say rượu
lại tan biến nhanh thế. Anh thấy cô rùng mình vì lạnh.
Bình tĩnh, không chút xúc động, cô thú thật với anh rằng suốt cả tháng
tám, cô khổ sở vì thần kinh cô bị suy sụp nặng.
- Em tưởng em phát điên lên mất! Em phiền muộn, em nghiền ngẫm
những ý nghĩ đen tối mà không biết tại sao. Thật kinh khủng. Em không
chợp mắt được và chỉ khi sắp đi đâu, em mới trấn tĩnh lại. Em nằm mơ đủ
mọi chuyện. Em ăn không thấy ngon. Em có thể ngồi một chỗ hàng tiếng
đồng hồ, lấy tay gõ gõ xuống đất mãi không thôi, mà đó là vào lúc nóng
bức nhất trong ngày.
- Em bắt đầu làm geisha từ bao giờ?
- Từ tháng sáu. Có lúc, em đã tưởng em sẽ đi Hamamatsu.
- Với một anh chồng?
Cô gật đầu. Người đàn ông rất muốn lấy cô, nhưng cô không làm sao
thích được anh ta. Quyết định của cô khiến cô vô cùng khổ tâm.
- Nếu em không thích anh ta, việc gì em phải do dự, khổ tâm?
- Chuyện không dễ dàng lắm... Và cũng không đơn giản đâu.
- Hôn nhân có sức hấp dẫn đến thế sao?
- Anh đừng châm biếm chua chát thế? Một người đàn bà có thể mong có
một nơi là nhà mình, để mà giữ cho mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ lắm chứ.
Shimamura đáp lại bằng một tiếng ầm ừ.
- Anh nói chuyện chẳng nghiêm túc gì cả.