XỨ TUYẾT - Trang 65

Cô thoáng do dự, cụp mắt xuống hơi ngượng ngùng, rồi ngẩng lên, ánh

mắt chờ đợi, như cô muốn nói với anh rằng cô đã sẵn sàng và anh chỉ còn
một việc là hát bài gì anh muốn.

Shimamura vô cùng bối rối vì khốn thay, anh hoàn toàn không biết hát.

Là người chuyên về sân khấu và nghệ thuật múa, anh rất sành về nhạc
Naganta và thuộc lòng gần hết các vở kịch diễn ở Tokyo. Nhưng chưa bao
giờ anh học hát và theo quan niệm của anh, lối hát ê a "các bài thơ dài"
thuộc về sự ngân nga theo nhịp của sân khấu và phù hợp với diễn xuất của
các diễn viên hơn là với nghệ thuật thân mật để giải trí của geisha.

- Ông khách của tôi khó tính lắm phải không? - Komako nửa đùa nửa

thật, môi cô hơi bĩu ra trông thật dễ thương trong lúc cô ôm cây đàn vào
lòng, rồi với cái nhìn nghiêm trang, trong phút chốc cô như biến thành
người khác, mắt cô chỉ chăm chăm vào bản nhạc ở trước mặt.

- Đây là bài em tập từ mùa thu, - cô nói.

Rồi cô bắt đầu chơi, đó là tác phẩm của Kanjincho.

Lập tức Shimamura cảm thấy như bị nhiễm điện, anh rùng mình và nổi

da gà lên đến tận má. Anh tưởng như những nốt nhạc đầu tiên đã khoét một
cái hốc trong ruột gan anh, tạo ở đó một khoảng trống cho tiếng đàn tinh
khiết và trong sáng âm vang. Đó là một cái gì cao hơn sự ngạc nhiên, đó là
sự sững sờ như anh bị một cú đòn giáng trúng đầu. Bị cuốn theo một cảm
giác gần như sùng kính, gần như bị ngập chìm trong biển cả những luyến
tiếc, cảm động, hụt hẫng, không thể chống cự, anh chỉ còn một cách là để
mặc cho sức mạnh cuốn đi, một cách vui sướng, theo ý Komako. Cô có thể
muốn làm gì anh thì làm.

Thế là thế nào nhỉ? Và nói cho cùng, đây chỉ là một cô geisha miến núi,

một phụ nữ còn chưa đầy hai mươi tuổi, lẽ nào cô lại có tài đến thế? Căn
phòng này không lớn, nhưng phải chăng cô chơi đàn đầy kiêu hãnh như cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.