XỨ TUYẾT - Trang 70

- Dù sao, đó cũng không phải là những người mới tập trượt tuyết -

Komako bình luận như tự nói với bản thân. - Các ông khách du lịch của
chúng ta luôn ngạc nhiên khi một cô geisha chào họ ở trên bãi trượt tuyết:
da cô bị xạm đen, nên họ không nhận ra được. Buổi tối, họ chỉ trông thấy
bọn em đánh phấn trắng.

- Em vẫn mặc quần áo trượt tuyết?

- Không, em chỉ mặc loại quần rộng của miền núi thôi. Nhưng mùa trượt

tuyết bao giờ cũng đến là nhọc nhằn. Những khách hàng gặp bọn em buổi
tối ở nhà trọ thường luôn muốn gặp lại bọn em hôm sau để cùng trượt tuyết.
Em nghĩ có lẽ mùa đông này em sẽ không trượt tuyết nữa... Thôi, em về
đây. Kimi, có đến nhà cô không? Trời lạnh thế này, có thể tối nay sẽ có
tuyết. Đêm trước hôm có tuyết bao giờ cũng lạnh.

Shimamura ra hiên nhìn Komako đang dắt bé Kimi đi xuống con đường

dốc phía dưới các bãi tuyết.

Mây kéo đầy trời, phía sau mấy ngọn núi đã tối, những ngọn núi khác hãy

còn trong vầng sáng ánh sáng và bóng tối như đùa giỡn nhau liên tục vẽ nên
một phong cảnh băng giá và rồi bóng tối đã trùm lên các sườn dốc dành cho
những người trượt tuyết. Các que băng ở dưới rìa mái nhà hãy còn có nước
rỏ giọt, nhưng nhìn xuống Shimamura thấy những giọt nước đã đông lại
trên các đóa hoa cúc héo rũ vì lạnh, ngay dưới cửa sổ phòng anh.

Tối chưa có tuyết. Nhưng mưa đá rơi rào rào trong gió lớn, rồi một trận

mưa dài và lạnh xối xả đổ xuống.

Buổi tối trước hôm lên đường, Shimamura cho mời Komako đến. Đó là

một đêm sáng trăng, rét buốt. Nhưng khoảng mười một giờ, Komako nài nỉ
anh đi dạo rồi kiên quyết kéo chân anh ra khỏi ngăn sưởi.

Mặt đường rắn đanh dưới lớp băng giá và ngôi làng đã ngủ dưới bầu trời

lạnh. Komako kéo chiếc áo kimono dài lượt thượt lên giắt vào đai lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.