XỨ TUYẾT
XỨ TUYẾT
Yasunari Kawabata
Yasunari Kawabata
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Phần 2
Phần 2
Đoàn tàu leo lên sườn phía Bắc của dãy núi rồi chui vào đường hầm dài.
Khi nó chui ra, ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều đông như đã bị nuốt vào
lòng đất tối om. Còn các toa tàu cũ kĩ, chúng như đã trút bỏ trong đường
hầm bộ áo lóng lánh của sương giá tuyết băng. Tàu chạy xuống một thung
lũng, Ở đây, những khoảng tối hơi nhuốm màu hoàng hôn đã ngập đầy
những vực thẳm xen giữa các ngọn núi cao chồng đống lên nhau. Sườn núi
phía bên này vẫn còn chưa có dấu vết của tuyết.
Đường sắt chạy dọc theo con sông, để lát sau tới một đồng bằng.
Với những hình kiến trúc kỳ lạ nào hình tháp, hình mũi tên, hình pháo đài
trên đường viền các đỉnh núi phô ra một cách duyên dáng các sườn dốc rất
đẹp của nó và nhấp nhô kéo dài mãi đến tận rặng núi ngang ở cuối cùng,
nơi mặt trăng có màu sắc lúc cuối ngày. Đó là một điểm hấp dẫn duy nhất,
không có một điểm nào khác trong toàn bộ vùng đồng bằng vắng vẻ, buồn
bã và đơn điệu này. Và trên nền trời như được dát vàng một cách hài hòa
nổi rõ lên bóng dáng đồ sộ của rặng núi màu đỏ sậm. Mặt trăng đã mất sắc
nhạt của ánh sáng ban ngày, nhưng vẫn còn mờ chứ chưa sáng tỏ run rẩy
như thường thấy ở những đêm đông trong veo miền núi. Toàn bộ bầu trời
đều bất động. Không một bóng chim bay. Cả bên phải lẫn bên trái đều
không có gì phá vỡ nét mềm mại của đường chân trời, những núi non xa xa,
chạy dài tới tận những thung lũng nhỏ, cuối cùng, thoai thoải đến con sông
và ở gần đó, cái nhìn ngạc nhiên vấp phải khối vuông màu trắng của một
tòa nhà có lẽ là trạm thủy điện. Đó là cái khối cuối cùng thu lượm vào mình
tất cả những gì có thể còn lại của ban ngày trong phong cảnh mờ nhạt được
đóng khung một cách buồn thảm bởi ô cửa sổ của con tàu mùa đông này.