Dần dần, khí nóng của hệ thống sưởi ấm làm mặt kính cửa sổ mờ hơi
nước, ở bên ngoài, phong cảnh đồng bằng cũng tối dần.
Kính cửa sổ lại bắt đầu biến thành tấm gương, cũng như tất cả mọi thứ
đều bắt đầu lại mãi mãi muôn đời, lần này, vẫn còn kém xa một tấm gương,
nó phản chiếu những hình bóng lờ mờ của các hành khách. Con tàu với ba
hoặc bốn toa cũ rích và cổ lỗ, chẳng giống gì những đoàn tàu nhanh ở các
tuyến lớn trung tâm, khiến ta tưởng như đang ở trong một con tàu của xứ sở
khác, hoàn toàn xa lạ ánh đèn ở đây vàng ệch và chỉ chiếu ở quãng thấp.
Đắm chìm trong mộng ảo và hư ảo của trí tưởng tượng, Shimamura thấy
mình đang ngồi trên một cỗ xe siêu nhiên du hành trong cõi phi thực, đang
được đưa về chốn Hư Vô rộng lớn vĩnh hằng, bên ngoài thời gian và không
gian. Trong nhịp đều đều của bánh xe, dần dần anh như nghe thấy tiếng nói
của cô gái anh vừa chia tay. Ngắt quãng và đứt đoạn, những lời cô nói ít
nhất cũng có nghĩa là cô vẫn sống mãnh liệt, cô có thực trên đời này và đầy
sinh lực. Và vì vẫn cảm thấy đau đau trong lòng khi nghe tiếng cô,
Shimamura biết rằng anh chưa quên cô. Nhưng đối với con người đang đi
xa cô dần là Shimamura bây giờ, tiếng nói ấy đã mờ nhạt đi bởi khoảng
cách, nó không thể gợi cho anh một các gì khác ngoài nỗi buồn mỗi lúc một
sâu lắng thường thấy trong các chuyến đi.
Có thể Yukio đã trút hơi thở cuối cùng rồi chăng? Và có thể Komako dù
có những lý do riêng để không muốn về nhà, nhưng cũng đã về kịp chăng?
Trong toa tàu của anh ít hành khách đến nỗi Shimamura cảm thấy mất cả
thoải mái. Ở bên cạnh, anh chỉ thấy có một người đàn ông khoảng gần năm
mươi tuổi, đối diện ông ta là một cô gái nông dân đang cúi xuống để nghe
được hết những gì ông ta nói và trả lời ông ta với một nhiệt tình vui vẻ. Cô
buộc một tấm khăn màu đen trên đôi vai chắc nịch. Hai má cô tươi thắm
một màu đỏ hoang dã tuyệt đẹp. Chắc đây là một cặp vợ chồng đi du lịch
xa, Shimamura tự nhủ.