XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 133

MÓN TIỀN BẤT NGỜ

Tất cả bắt đầu chỉ vì trời mưa. Sáng hôm ấy, đúng hơn là vào giờ ăn trưa.

Nếu không mưa, tôi đã vô quán Chester như thường lệ. Ở đấy có món bít-tết
vừa rẻ vừa ngon. Nhưng Chester nằm cách văn phòng đến hơn 500 mét, vậy
là tôi chui đại vào một nhà hàng nằm ngay bên kia đường, một nhà hàng
thuộc loại trung bình vốn nhan nhản tại thủ đô Paris, với tiền sảnh là chỗ gởi
áo mưa, dù, mũ… có thẻ đàng hoàng.

Tôi đưa áo mưa cho cô gái trẻ, nhận thẻ và theo nhân viên tiếp tân vào

ngồi tại bàn nằm ở gần cuối phòng lớn. Ăn xong bữa, đúng lúc tôi đang
nhâm nhi tách trà nóng thì xảy ra sự việc. Hẳn cô ta ngồi đâu tuốt mé trong,
hoặc phòng kế bên vì nếu không tôi hẳn đã để ý. Cô thuộc loại thiếu nữ dễ
khiến người khác chú ý, tuy không đẹp rực rỡ nhưng dễ nhìn, lại có duyên
ngầm, nhất là với mái tóc dài vàng óng. Và, thật ngạc nhiên khi cô ta tiến
thẳng về phía tôi, nụ cười thân thiện nở trên môi. Khi còn cách tôi khoảng
hơn một mét, cô lên tiếng:

— Xin chào! Lâu nay anh biến đâu mất vậy?
Tôi ngoảnh đầu lại phía sau, nhưng phía sau tôi chỉ có bức tường. Vậy là

cô nói chuyện với tôi. Tôi đứng dậy:

— Xin chào! – Vừa nói tôi vừa lịch sự kéo chiếc ghế bên cạnh, và cô ngồi

luôn xuống một cách tự nhiên.

— Tôi chỉ rảnh có một phút, nhưng rất vui khi được gặp lại anh.
Tôi thề mình chưa bao giờ thấy cô. Nhưng các bạn biết đấy, bao nhiêu

năm đã trôi qua, trong số bạn gái xa xưa mà bạn từng quen biết, rất có thể
bạn không tài nào nhớ hết. Vả lại, làm quen với một cô gái dễ thương như
vầy… Tôi bắt tay cô. Cô nháy mắt:

— Tôi cùng đi với Peter.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.