XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 152

— Phải – Giọng chị cố giữ bình tĩnh.
— Vậy anh ta…

— Anh ấy không có lựa chọn nào khác. Anh đã lấy hết của anh ấy, bóc lột

sạch sành sanh. Có lẽ anh ấy đã hành động đúng. Chỉ còn nợ ngập đầu,
không tương lai, không hy vọng với người vợ và đứa con cần chu cấp. Nên
anh ấy đã mướn một khách sạn rẻ tiền với một chai Scotch và ít viên thuốc
ngủ, viết ít lá thư, để sáng hôm sau bồi phòng phát hiện anh ấy tắt thở trên
giường ngủ.

Người đàn ông nhìn chị, khuôn mặt như giãn ra, nhưng rất khó đọc. Kinh

ngạc, hốt hoảng, sợ hãi… Khó mà đọc được một khuôn mặt đã qua phẫu
thuật nhiều lần, độn chất dẻo.

— Sao cô tìm được tôi?

— Tôi thuê thám tử chuyên nghiệp. Cảnh sát không tìm ra anh khiến anh

đắc chí. Anh biến mất với nhiều triệu đô-la tiền mặt, xoá mọi dấu vết vay
mượn, đầu tư. Anh còn cẩn thận đến bác sĩ thẩm mỹ sửa lại nhân dạng.

— Chẳng bao giờ cô chứng minh được điều ấy đâu. Ngay cả khi cô chứng

minh được, tôi vẫn không thể bị dẫn độ về nước. Tôi cứ việc thong dong ở
lại trên hòn đảo này, ăn tiêu cho đã đời.

— Tôi có muốn chứng minh điều gì đâu? Tôi có nói về dẫn độ đâu?

Ngay tôi cũng thấy hạnh phúc hơn nếu anh cứ ở lại đây suốt đời.
Người đàn ông bình tĩnh trở lại, mỉm cười:
— Vậy ra cô cần tiền? Bao nhiêu?

Người phụ nữ cũng mỉm cười:
— Ồ, không. Tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi.
— Vậy cô muốn gì nào?

— Muốn giết chết anh!
Vừa nói chị vừa đưa tay ra. Con dao bếp, dài 20cm lưỡi bằng thép không

gỉ, lấp lánh trong tay chị, trong khi chị tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.