XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 45

— Không sao, anh có xe, đậu gần đây thôi.
Chúng tôi bước ra khỏi quầy rượu. Rusty nép sát vào người tôi. Cô ả nhỏ

con, đầu chỉ đụng vai tôi. Càng dễ xử lý. Cô mỉm cười:

— Không hiểu sao bỗng dưng em sợ. Chắc anh có đọc báo về một tên

chuyên giết phụ nữ trong mấy tháng qua tại thành phố Boston này chớ? Năm
người rồi thì phải.

— Có. Sáu – Tôi chỉ nói láo một phần. Chút xíu nữa mới là sáu.
– Đáng lẽ nếu sợ em không nên ra ngoài một mình vào ban đêm, lại bắt

chuyện với người lạ.

— Nhưng liệu có chuyện gì xảy ra với em nào? Em đi cùng với một cảnh

sát, giỏi nữa là khác, và nếu có chuyện gì anh sẽ bảo vệ cho em.

Ở nhà một mình hết đêm này qua đêm khác chán lắm.
Vậy ra cô ả sống một thân một mình, quá tiện. Tôi dụ:

— Hay là như vầy. Nhà em còn gì ăn không? Vô tiệm tốn tiền, vả lại cũng

đã hơi muộn, mà quanh đây chẳng có nhà hàng nào ra hồn.

Cô càng nép sát hơn vào người tôi:
— Chỉ còn ít thịt nguội và mấy quả trứng. Em làm biếng nấu ăn lắm.

Thường em bạ đâu ăn đấy cho qua. Nếu anh không ngại… Nhưng túi của
anh có cái gì cồm cộm thế này?

Tôi móc túi ra chỉ cho cô thấy “cái cồm cộm” là chiếc còng răng:
— Đồ nghề của cảnh sát đó em, là vật bất ly thân cùng với khẩu súng.
Căn hộ của Rusty hơi bề bộn. Tủ lạnh của cô đúng là chỉ có mấy khúc thịt

nguội và ít trứng gà. Rusty đặt nước sôi pha cà-phê và thái jambon, xúc
xích, chả lụa trong lúc tôi lui cui chiên trứng. Xong việc trước, cô vô phòng
tắm trang điểm lại chút dung nhan. Tôi lục ngăn kéo bếp. Tốt nhất là sử
dụng con dao ngay trong nhà nạn nhân. Khỏi mất công huỷ bỏ vũ khí, xoá
dấu vết. Chỉ có mỗi một con dao nhíp mũi nhọn. Hơi nhỏ nhưng dùng được.
Tôi bỏ luôn con dao vô túi quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.