Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 111

mức cần thiết.

“Chắc chắn rồi,” bà đáp.

Tôi liếc mắt thăm dò bà. Bà trông hấp dẫn theo cách của riêng bà…

khung xương lớn, những nét mạnh mẽ, đôi mắt nhân từ. Bà không xấu,
nhưng cũng chẳng đẹp. Bà trông… đầy năng lực. Ngược lại, bố thì khiến
phụ nữ từ mười bảy đến chín mươi tư tuổi đều phải ngoái đầu lại nhìn và lại
khá thiếu năng lực trong nhiều vấn đề… trong khi mẹ có lẽ đủ khả năng trấn
áp bọn phát xít rồi leo vào lái xe tăng của chúng về phía quân Đồng minh,
thì bố… bố sẽ chỉ có thể hòa nhã xin hàng và hy vọng điều tốt đẹp xảy đến.

“Vậy mẹ có thực là sẽ cân nhắc đến việc quay lại với bố không?” tôi

hỏi, tập trung trở lại vào đống bát đĩa.

“Dĩ nhiên là không,” mẹ đáp. “Ông ta lừa dối mẹ cơ mà Calliope.”

“Vâng. Vậy… sẽ chẳng có cơ hội được tha thứ nào rồi nhỉ?” tôi đặt

chiếc ly khác lên giá.

“Mẹ đã tha thứ cho ông ta từ lâu lồi, Callie ạ,” bà nói dối mà không

nhìn sang tôi.

“Thật không mẹ? Vì…”

“Vậy đời sống tình cảm của con thì sao nào, cưng? Cái cậu lôi thôi lếch

thếch trong quán ăn ấy có kết quả gì không thế?”

“Anh ta đâu có đến nỗi lôi thôi…”

“Vậy là không có kết quả gì rồi,” bà nói. “Sao lại đột nhiên có hứng thú

hẹn hò thế? Mẹ tưởng con sẽ nhờ Hester giúp đỡ cho trong việc làm mẹ cơ
đấy.” Bà giật phắt lấy chiếc khăn rồi bắt đầu lau đĩa.

“Không đâu ạ,” tôi chậm rãi đáp. “Con thì… lúc nào con cũng muốn

kết hôn. Muốn có con theo cách truyền thống thôi. Rồi sống hạnh phúc đến
răng long đầu bạc.”

“Cái ghế ấy làm hỏng con mất rồi,” mẹ lầm bầm.

“Không phải lỗi của chiếc ghế đâu, mẹ à.” Tôi ngừng lời. “Không phải

chỉ vì mọi chuyện giữa mẹ và bố không suôn sẻ mà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.