Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 112

“Con yêu này, mẹ thách con tìm cho ra ba cặp đã lấy nhau hơn mười

năm mà sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc đấy. Nghĩa là vẫn còn sống
cùng nhau ấy. Đây này.” Bà trả lại cho tôi một chiếc ly. “Con còn sót một
chỗ.”

“Ông nội và bà nội này. Bà ngoại và ông ngoại Dimpy này,” tôi đáp lại

bằng cách kể ra ông bà nội ngoại của mình.

“Thế có cặp nào được sinh ra sau thời Tổng thống Roosevelt không

nhỉ?” mẹ gợi ý.

“Annie và Jack chăng?”

“Một cặp. Thế cặp thứ hai là ai nào?”

Tôi cau mày. “A… để xem nào… thôi được, mẹ thắng. Nhưng, mẹ này,

con nghĩ bố thật lòng đấy. Bố chưa bao giờ quên được mẹ cả. Mẹ biết cơ
mà. Trong khi mẹ thì, bao nhiêu năm trời vẫn còn đang căm ghét bố sục sôi
như sức nóng của hàng nghìn mặt trời cộng lại vậy. Mẹ biết người ta hay nói
sao rồi đấy. Yêu và ghét là hai mặt của một đồng xu.”

Bà nhìn tôi với cái nhìn độc nhất vô nhị của mình… thương hại, kiên

nhẫn lẫn chút chút chán ghét hòa quyện vào nhau. “Con thật nai tơ quá,
Callie,” bà nói.

“Đúng đấy ạ,” tôi thừa nhận, nhớ đến gương mặt của bố trong tiệc sinh

nhật mình. “Con không thể nào không nhớ đến bố mẹ khi hai người còn
hạnh phúc. Khi con nghĩ đến việc mình phải kết hôn, tìm ra một người thật
lòng yêu con vì chính con người con hay đại loại ba cái thứ nhảm nhí ấy, thì
con luôn hình dung ra bố mẹ, đang khiêu vũ trong phòng khách sau khi bố
trở về sau một chuyến đi xa.”

Thật ngạc nhiên quá đỗi, mắt mẹ tôi ngấn nước. “Mà này. Chính ông ta

đã giẫm đạp lên bao thời khắc ấy đấy chứ nhỉ?” giọng bà nghẹn ngào.

“Vâng quả là vậy. Nhưng biết đâu mẹ có thể thật sự tha thứ cho bố đấy,

mẹ à.”

Mẹ thở dài. “Callie này, khi kẻ nào đó lừa dối con, thì hắn đã lấy đi một

mảnh tim của con rồi đấy. Và con sẽ không biết khi nào mình mới có thể lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.