Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 114

Chương 8

“ÔI KINH.” TÔI NHÌN VÀO gương, nhưng quả là không thể chối cãi

được. Tôi xoay người để ngắm phía sau của mình. Sai lầm! “Chết rồi
Bowie! Nhìn tao này!” Bowie đứng lên, tiến lại gần, liếm liếm đầu gối tôi an
ủi, rồi lăn phịch ra sàn chìa bụng nó ra cho tôi. Tôi gãi gãi cho nó vài cái đại
khái, rồi lại xem xét vấn đề rắc rối trước mắt.

Sáng nay tại sở làm, Muriel đã nhận được một thùng tướng từ công ty

bố cô ta. Với vẻ tự tin cao ngạo, cô ta đã đem những món đồ này đi phát, bắt
đầu từ quầy tiếp tân với Damien, rồi lần lượt phát từ đấy vào trong… Pete
và Leila, Karen, Fleur, và rồi đến tôi đây. Cô ta sôi nổi lắm, cười phá lên với
Fleur, đùa giỡn với Pete, phát quần áo cứ như thể bây giờ là Giáng sinh và
cô ta là ông già Noel. Là áo thun đủ màu, tất cả đều mang logo hãng Bags to
Riches (hình một túi nhựa nổi bồng bềnh). Mấy chiếc quần soóc leo núi
nhiều túi, loại quần túi thụng dễ thương dài đến đầu gối. Ủng leo núi cho
mọi người. Vài chiếc ba lô.

Rồi cô ta đến chỗ tôi.

“Callie,” cô ta mỉm cười. “Của cô đây này!” Muriel đưa cho tôi một

chiếc áo thun màu xanh rêu, đoạn thò tay vào hộp lôi ra một túm vải. Một
nhúm vải be bé.

Tôi chớp mắt. “Ừm…” Tôi giơ mớ vải lên. Tim tôi chùng xuống. Đây

không phải là quần soóc leo núi… mà là loại mặc khi đạp xe, loại mà mấy
người còm nhom như bọ ngựa thường mặc trong giải đua xe đạp Tour de
France. “Còn chiếc quần soóc leo núi nào không vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.