Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 18

Chương 2

“THẬT KHÔNG TIN NỔI là con đã ba mươi rồi cơ đấy,” tối ấy mẹ tôi

nói, rồi khẽ siết nhẹ tay tôi. “Gia đình ông Paulson đang tiếp khách đến
viếng bên phòng Tĩnh tâm,” bà nói thêm khi một cặp vợ chồng ăn vận trang
trọng chợt khựng lại ngơ ngác lúc nhìn thấy mấy quả bóng bay cho tiệc sinh
nhật của tôi.

“Làm sao con bé nhà mình lại ba mươi được cơ chứ, hả Eleanor, khi

mà em trông không già hơn hai mươi lăm tuổi lấy một ngày?” bố tôi thì
thầm từ phía bên kia tôi, rồi ôm tôi thật chặt làm tôi sém chút là đổ mất ly
cosmo thứ hai. Mẹ phớt lờ bố, như thói thường của mẹ qua biết bao nhiêu
năm kể từ khi hai người ly dị. Bố chấp nhận điều đó như một người đàn ông.
“Callie này, bố yêu con ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy. Con là một cô bé mới
xinh đẹp làm sao! Giờ vẫn xinh! Xinh thật là xinh!”

“Có phải… bố con… đã uống rượu nãy giờ không thế, Callie?” mẹ hỏi,

chẳng buồn hạ cố nhìn qua bố già đáng yêu. “Nếu thế thì, làm ơn bảo ông ấy
đi về đi.” Trong nhà này, bố con đồng nghĩa với tay đốn mạt.

“Nãy giờ bố có uống không bố?” tôi vui vẻ hỏi.

“Không nhiều lắm,” bố thong thả đáp. “Phải nói là, chưa thấm thía gì,”

bố nhỏ giọng thêm vào.

“Con rõ rồi, rõ rồi,” tôi lầm bầm, nốc thêm ngụm cocktail màu hồng.

Căn cứ vào việc (A) người đàn ông tôi yêu, vân vân và vân vân; (B) nền
nhạc đang nổi lên là bản Cầu Hồn của Verdi, và (C) tiệc sinh nhật cho tôi
đang được tổ chức tại nhà tang lễ, nên tôi đã quyết định (D) đón chào ngày
đặc biệt của mình cùng vodka Grey Goose pha nước ép việt quất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.