Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 182

“Thôi nhé.” Tanya nhìn từng người chúng tôi. “Còn gì khác không?”

Tôi không thể cầm lòng. Tôi có phần thấy thích Tanya. “Thôi, bố mẹ ạ,

bà Tanya có lý đấy,” tôi lên tiếng. “Hai người thích gặp bà ấy, thì bà ấy đã ở
đây. Chúng ta chấm dứt nhé? Mọi người giờ đã vui vẻ hết rồi nhỉ? Đúng
chứ?” Tôi liếc nhìn bà già hippie, cảm thấy có chút tội nghiệp cho bà.
Không, có lẽ còn nhiều hơn thế. “Cháu nghĩ chúng ta xong việc rồi đấy, cô
Tanya à. Xin lỗi vì chuyện này nhé.” Đoạn, vì nhu cầu cần phải khiến cho tất
cả mọi người trên trái đất này nghĩ tốt về mình, tôi nói thêm, “Cháu rất
thích, ừm… đôi giày của cô.”

Tanya đứng lên với vẻ tự trọng ngời ngời và dò xét ba người chúng tôi.

Hoàn toàn có chủ tâm, bà cầm cốc nước đầy của mình lên mà hất thẳng vào
mặt bố tôi. Đoạn bà giật phắt giỏ bánh mì cùng cái bát be bé đựng bơ lạnh
rồi bước ra ngoài, thẳng ngang qua mặt Dave, người lúc này chẳng hé lấy
một lời.

Bố mẹ tôi ngồi trong im lặng. Nước từ tóc bố nhỏ giọt xuống cổ áo.

“Cảm ơn bố mẹ nhiều vì đã bắt con ngồi lại đây nhé,” tôi nói. “Con kêu

bánh bông lan phô mai đây. Mà bố mẹ sẽ phải thanh toán đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.