Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 180

“Không phải như thế này thật hay sao,” mẹ lên tiếng, và nếu tôi có tinh

hoàn, thì đảm bảo rằng chúng sẽ lặn hết đi vì sợ. Bố nuốt khan. “Tobias này,
hãy bảo với Tanya rằng… ồ, không phải thế thật duyên dáng làm sao ư?
Tobias và Tanya, Tanya và Tobias. Dễ thương quá. Tobias, nói với bà ta lý
do vì sao bà ta ở đây đi.”

Bố và Tanya ngồi xuống. Tanya đang dần dà nhận ra rằng đây không

phải là một buổi tối mà bà hằng trông chờ. Này bà, chạy đi, tôi thầm thúc
giục. Chạy cho nhanh vào.

Ừ thì,” bố lên tiếng, cố gượng cười. “Vợ tôi đây… cô ấy… trở lại cái

thuở mà chúng tôi, ừm à, chúng tôi còn là vợ chồng…”

“Ai muốn dùng bánh mì ạ?” Brittany, cô phục vụ bàn hoạt bát của

chúng tôi, đặt phịch một giỏ bánh mì xuống trước mặt chúng tôi. Mặc dù là
tôi vừa mới dùng bữa với Ian đây thôi, nhưng tôi vẫn nhào đến giỏ bánh, xé
một mảnh tướng bánh mì vẫn còn âm ấm mà nhét vào mồm. Ngon cũng cỡ
như là bột làm bánh vậy.

“Hai người có muốn dùng chút không?” Bố tôi vừa hỏi vừa lau mồ hôi

khỏi chân mày. Ông nạy giỏ bánh ra khỏi tay tôi mà chìa ra mời mẹ, nhưng
bà lắc đầu, và thế là bố mời Tanya.

“Ai muốn gọi món nào? Ô, có cần mang thêm thực đơn đến không ạ?”

Brittany hỏi.

“Này Brittany này,” tôi vừa nhai vừa nói, “chúng tôi cần chút riêng tư

đấy.”

“Không sao! Cứ gọi cho tôi khi mọi người xong xuôi nhé! Tên tôi là

Brittany!”

“Chúng tôi biết rồi,” mẹ lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn bảng tên của cô.

Brittany lùi đi.

“Thế chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy, hả Toby?” Tanya hỏi. Hai mắt

mẹ càng nheo lại tợn. “Tôi hiểu là không chỉ muốn bạn bè lâu ngày gặp lại
nhau không thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.