Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 179

không nghĩ thế à?”

“Ừm ừm,” tôi lầm rầm. “Thế thì, tại sao bà ấy lại đồng ý gặp bố với mẹ

vậy?”

Ồ, ả ta không biết có mẹ ở đây,” mẹ nói.

“Đồ uống đâu rồi?” bố tôi gắt lên.

Mười phút sau, khi tôi uống gần hết ly martini và đang cảm thấy kha

khá hơn, thì bố tôi đanh người lại. Đứng lên. Liếc sang mẹ, bà gật đầu trịch
thượng. “Tanya!” bố yếu ớt gọi. “Đằng này này.”

Bà không giống như những gì tôi trông đợi từ một ả làng chơi phá hoại

gia đình người khác, điều này thì chắc chắn rồi. Cân nặng xa hơn chín mươi
ký, hai bờ má phúng phính của bà khá đỏ, tóc tết bím dài và đã ngả bạc,
Tanya mặc một chiếc váy di gan đỏ tía càng khiến cho bà trông như một vai
phụ trong bộ phim tệ hại tái hiện lại buổi hòa nhạc Woodstock. Hoàn thiện
nốt vẻ bề ngoài của bà là đôi giày Birkenstocks bệt to bè và cặp mắt kính
tròng tráng xanh già chát chúa.

“Nào nào,” bà cất tiếng, nặng nề bước về phía chúng tôi. “Tobias Grey.

Ông không thay đổi chút nào cả.”

“Cả bà cũng thế.” Bố tôi đáp, cố sức nặn cho ra nụ cười lấp lánh kiểu

Clooney thường thấy. “Bà… thật là… Xin chào!”

Tanya rướn tới hôn lên má bố, nhưng ông né ra. Tia nhìn của bà chuyển

sang tôi và mẹ. “Chào,” bà ngập ngừng.

“Chào cô,” tôi lẩm bẩm, rồi dốc cạn ly mình.

“Chào,” mẹ tôi đáp, nở nụ cười kiểu John Malkovich với Tanya. Các

bạn biết kiểu cười ấy mà. Rành rành đấy là một nụ cười, nhưng bạn lại biết
ngay rằng sẽ có một thứ tai ương thảm khốc nào đó đang sắp sửa trút xuống.

“Ơ, Tanya này, mời ngồi,” bố tôi nói, mặt ông tai tái. “Đây là Calliope,

con gái tôi, và ừm à… vợ cũ của tôi. Eleanor.”

“Ồ,” Tanya nói. “Xin chào.” Bà quẳng cho bố cái nhìn lạnh tanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.