Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 177

Bố tội nghiệp. Ông đang sợ mất vía, và hoàn toàn có cơ sở để như thế.

Cảm nhận được một tâm hồn đang đồng cảm với mình, ông nhìn tôi quả
quyết.

“Callie! Cún Con này! Sao con với bạn con không qua ngồi cùng bọn ta

nào?”

“Ôi không. Trời đất, không. Không, không. Không đâu ạ. Không bao

giờ.”

“Callie, con nên qua đi,” mẹ tôi vừa nói vừa trườn người vào chỗ ngồi.

“Hãy ở lại mà xem bố con làm gì khi mẹ đang mang bầu em trai con nào. Cả
cậu…” bà nhìn Ian từ đầu đến chân như thể đang quyết định xem anh thuộc
giống loài gì “… bạn đi cùng con dĩ nhiên cũng được hoan nghênh nữa.”

“Không! Bọn con không thể đâu ạ. Đây là việc làm ăn. Bữa tối bàn

công chuyện. Xin lỗi ạ!” Tôi ríu rít. “Ian này, chúng ta ngồi xuống nhé? Để
bàn chuyện ấy mà? Chi tiết hơn nữa? Chúng ta còn có rất nhiều thứ để…”

Thật đáng thất vọng làm sao, Ian lại đang kiểm tra điện thoại của mình.

“Xin lỗi nhé Callie. Tôi phải đi. Phòng khám gọi rồi.”

“Anh ấy có cuộc gọi từ phòng khám đấy ạ. Chắc là một ca cấp cứu.

Chán quá! Bọn con phải đi thôi!”

“Cô không cần phải đi đâu,” Ian nói.

“Suỵt!” tôi khẽ rít lên. “Tạm biệt nhé, mẹ! Chào bố ạ! Dave này, em chỉ

cần gọi điện thoại báo anh biết số thẻ tín dụng của em thôi là được, phải
không?” Nói đoạn, tôi vơ lấy laptop của mình rồi quay sang bố mẹ. “Tạm
biệt ạ!”

“Sao con không thể ở lại chứ, Calliope? Cậu ấy có cần con đâu,” mẹ tôi

nói trong khi đưa mắt nghiên cứu danh sách martini.

“Ừm…” tôi ậm ừ mà tim lại chùng xuống.

“Ở lại đi, giá nào cũng phải ở,” mẹ nói bằng giọng đanh thép.

“Tôi phải đi thôi Callie,” Ian nói. “Cảm ơn vì bữa tối nhé.”

“Đừng bỏ rơi tôi!” tôi khẽ rít lên. “Đưa tôi đi cùng anh đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.