Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 185

thể là họ chỉ đi lướt ngang nhau trên phố mà thôi – Chúa trời cũng biết là cô
thường phóng đại về đời sống tình cảm của mình mà. Nhưng mà hẹn hò thực
sự á? Không đời nào. Với cái kiểu nói ở vận tốc một dặm một phút, khi nào
cũng toàn những câu chuyện điên rồ ấy thì không thể nào… Nào nào Callie,
phu nhân Michelle trong tôi lên tiếng. Đừng có xấu tính thế chứ.

Phải rồi. Với lại, tôi còn có việc phải làm. Tôi đặt tách cà phê xuống rồi

mở máy tính lên, nhìn trân trối vào khoảng không trong khi máy khởi động.
À, chính xác thì không phải là khoảng không gì. Mà là vào bức ảnh Mark và
tôi khi ở lễ trao giải Clio. Chiếc váy của tôi trông đáng yêu hết mực… kiểu
chân váy chữ A màu mận chín kết hợp với những bông hoa màu nhạt hơn
được may đính vào phần thân áo trên ôm sát. Vun ngực căng tròn. Tôi trông
thật hạnh phúc. Cả Mark cũng vậy. Chúng tôi đã từng hạnh phúc…

Có lẽ cần quẳng tấm ảnh ấy đi, phu nhân Obama khuyên nhủ. Phu

nhân nói đúng, như thường lệ. Nhưng chưa quăng đi được đâu.

Tôi ép mình không chú ý đến bức ảnh nữa và mỉm cười. Cái cười giả

tạo có thể dẫn đến cái cười thật lòng, có lần tôi từng đọc được như thế, và
cái cười thật lòng có lợi cho con người ta. Ấy vậy nhưng, con tim tôi lại thở
dài.

Tầm mười giờ, ngoài sảnh vọng vào tiếng huyên náo. “Cho tôi mười

phút đi, Damien!” Mark gắt. Ối chà. Mark hiếm khi mất bình tĩnh trong văn
phòng lắm.

Rắc rối giữa thiên đường tình yêu chăng? Betty Boop vểnh tai nghe

ngóng.

Mark sải bước vào văn phòng tôi, cả phòng dường như teo tóp lại trong

tích tắc.

“Chào Mark,” tôi nói, tươi cười rạng rỡ với anh.

Anh không cười đáp lại. Thay vào đấy, anh đóng cửa văn phòng rồi

đứng chống nạnh. “Anh nghe nói em đang làm chút việc ngoài lề cho tay
bác sĩ thú y nào đó, là thế nào vậy hử?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.