Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 194

Chương 12

HẾT NGÀY LÀM VIỆC HÔM ẤY, tôi lôi Damien vào quán Whoop &

Holler, là quán bar địa phương lâu đời tại Vermont. “Không ngồi trong này
đâu,” Damien nói, sau khi khinh khỉnh nhìn qua một lượt bàn của chúng tôi.
“Anh sẽ dính rận mất thôi.”

“Ôi thôi đi cho,” tôi nói. “Ta đâu thể đến nhà hàng Elements được,

Dave thì đang làm việc tại đấy, mà vì hai người vẫn còn đang chia tay
nhau…” Damien thở dài, tôi nói tiếp. “Ngoài ra, chút nữa em sẽ gặp mặt
một người tại đây.” Thêm một lần thử sức nữa với những lời mời chào trên
trang eCommitment. “Với lại,” tôi ranh ma nói thêm, trước khi Damien kịp
sỉ nhục tôi về đời sống tình cảm thiếu sinh khí của mình, “quán này có món
cocktail mơ chua ngon nhất trần đời.”

Hàng chân mày được tỉa tót gọn ghẽ của Damien nhướng lên nhướng

xuống khi nghe nhắc đến thức uống ưa thích của mình. “Thôi được. Vì em
cả đấy. Trong một ngày đặc biệt hơn tất cả mọi ngày này,” anh đáp, rồi rón
rén ngồi xuống.

“Chú Jim ơi, cho hai ly cocktail mơ nhé!” tôi gọi lớn, rồi giật mình

ngoái lại nhìn lần nữa khi trông thấy em trai mình đang ngồi tại quầy bar.
“Và đừng có bán cho Freddie! Nó chưa đủ tuổi đâu!”

“Thằng quỷ nhỏ,” Jim thốt lên, còng tay Freddie lại. “Sao mày dám vào

trong quán này với thẻ căn cước giả hử!”

“Cháu đã được hai mốt tuổi từ tháng Tư cơ mà!” thằng em tôi gào lên.

“Có thể bà chị ruột của cháu đây không nhớ, nhưng đấy vẫn là sự thật!”

Tôi ngừng lại để tính toán. “Ồ, phải rồi chú Jim. Xin lỗi nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.