Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 193

Tôi hít vào một hơi run rẩy. Hoang mang, phẫn uất, và, phải, cả hy

vọng – hy vọng ngẩn ngơ, bất diệt – nhộn nhạo trong tim tôi. “Em rất cảm
kích,” tôi thì thầm, chớp chớp mắt nén lệ. “Nhưng em không chắc là điều
này sẽ có tác dụng với em đâu, Mark ạ.”

“Em đừng bao giờ nghĩ như thế,” Mark vừa nói vừa cầm lấy hai tay tôi.

“Tin anh đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn định thôi. Muriel rồi sẽ tìm thấy vị trí cho
mình. Em kiên nhẫn nhé? Làm ơn nhé em?” Hai ngón cái của Mark vuốt ve
mu bàn tay tôi – nhẹ nhàng, chậm rãi, trước khi anh thả tay tôi ra. “Giờ thì
anh đã khiến cho cô gái ngoan nhất của mình phải khóc rồi,” anh khẽ nói,
bước đến bàn làm việc của mình. “Để anh lấy cho em khăn giấy hay gì đấy
nào.”

Anh ta đang lợi dụng cô thôi, Michelle nói với tôi.

Vấn đề là, tôi đã biết điều đó rồi.

MARK VÀ MURIEL ĐI HỌP với trang trại Hammill vào lúc chín giờ

sáng thứ Sáu. Cả Damien cũng đi cùng, để phụ sắp xếp buổi diễn thuyết và
ghi chép thông tin. Buổi sáng dường như kéo dài đến vô tận. Tôi lăng xăng
khắp nơi, làm việc luôn tay, tôi email cho khách hàng và mấy bên gia công,
tôi xóa mấy tập tin cũ. Tôi chừng như không thể ngồi yên được.

Cuối cùng, chừng hai giờ chiều, họ quay về. Cả đám còn lại bọn tôi im

phăng phắc, chờ đợi lời phán quyết trong khi vờ như đang làm việc. Dấu
hiệu mách bảo đầu tiên là Muriel, đùng đùng đi qua hành lang trong chiếc
váy đen bó sát rồi sập cửa văn phòng đánh rầm. Cô ta không thèm liếc tôi
lấy một cái. Tiếp theo là Mark và Damien đi thẳng vào phòng Mark, rồi
đóng cửa lại sau lưng.

Nửa tiếng sau, Damien bò ra khỏi phòng Mark. Vài phút sau đó, anh

gửi email cho tôi. Callie sút, Callie ghi bàn. Hammill chấp thuận ý tưởng
ban đầu của em. Damien.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.