Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 209

Rồi bỗng, với con tim vừa chai đá vừa đau đớn, tôi cài số lui cho chàng

Lancelot của mình rồi quay đầu xe lại. Nhưng không phải là chạy về nhà. Để
làm câm họng bà Đệ nhất Phu nhân trong tâm trí mình, tôi hướng thẳng về
phố Chính, chạy qua Học viện Georgebury. Rẽ trái sang phố Camden rồi
ngay trước đoạn ngọn đồi đột ngột đổ dốc, tôi dừng xe lại. Tắt đèn pha và
ngồi yên đấy.

Ở lầu dưới, đèn đang mở sáng, ấm áp và nhẹ dịu. Tôi hạ cửa sổ xe

xuống. Một luồng khí se lạnh ngoài không trung… mùa thu ở Vermont đến
nhanh lắm.

Mặc cho cuốn lịch có bảo sao đi nữa, thì mùa hè đã rời bỏ chúng tôi

rồi. Ngọn gió thoảng đưa đến tai tôi một khúc nhạc… Tôi không hẳn nhận ra
được đó là bài gì, nhưng nghe rất… da diết. Nhạc jazz chăng, có lẽ.

Rồi ai đó tắt đèn trong bếp, nơi mà, từng có một lần, tôi đã nấu bữa tối

cho Mark. Một người đi ngang qua cửa sổ phòng khách. Mark. Anh dừng
lại, quay lưng và nhìn lại. Rồi dáng hình như bóng ma của Muriel băng qua
cửa sổ. Cô ta vén tóc ra sau, đoạn rướn tới tắt một ngọn đèn đi để phủ kín
lầu dưới trong bóng tối. Vài giây sau, đèn lầu trên sáng lên. Phòng ngủ của
Mark.

Phòng ngủ của bọn họ.

Cổ họng tôi nghẹn cứng lệ, nỗi kinh tởm bản thân nhộn nhạo trong dạ

dày. Tại sao tôi vẫn còn yêu anh chứ? Sau cái địa ngục mà tuần này anh đã
đưa tôi qua, tôi không nên thế một chút nào. Tại sao tôi không thể quên
được anh? Giữa chúng tôi đã thiếu mất điều gì? Santa Fe từng là thời khắc
hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tại sao như thế vẫn là chưa đủ cho Mark? Anh
đã thấy những gì ở Muriel de Veers, kẻ mang hơi ấm như một trong những
xác chết trong hầm nhà mẹ tôi, mà tôi không có chứ? Nếu quả thật tôi là
người không thể thay thế được đến thế, nếu anh vẫn còn sử dụng giọng nói
mượt mà với tôi, thì tại sao giờ đây tôi không phải là người đang ở trong
ngôi nhà ấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.