Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 238

“Này,” tôi nói, dứt mắt khỏi Ian, anh đang khen ngợi con mèo con mới

được một bé gái nhận nuôi, “Damien muốn đánh tiếng đến Dave rằng anh ấy
đã sẵn sàng hòa giải rồi, được không? Thế coi như là tin đã được truyền đi
rồi nhé.” Hôm qua Damien đã dồn tôi vào góc văn phòng để thông báo tin
vừa nêu trên, vì đã quá chán cảnh phòng không suốt hai tháng trời.

“Rõ,” Annie đáp. “Mà ở trên này có được mấy anh đồng tính biết ăn

mặc chỉnh tề cơ chứ? Hai người đó phải ở bên nhau thôi. Vấn đề chính xác
là về quân số thôi.”

“Calliope, em trông ngon ăn tuyệt vời,” từ sau lưng tôi vọng đến giọng

nói mượt mà. Tôi nhảy dựng. Chẳng phải nghi ngờ gì cả, là Louis, trông tái
nhợt ướt át ẽo ợt, như quái vật Gollum đang mỉm cười cúi nhìn người lùn
Frodo Baggins.

“Ối! Louis! Annie, cậu nhớ anh Louis mà, phải không? Úi! Em phải đi

đây! Chào nhé! Xin lỗi! Em có… chuyện. Cần làm. Chuyện cần làm. Annie
này, giúp tớ với! Giúp tớ làm mấy chuyện ấy nhé?”

“Tất nhiên rồi,” Annie đáp.

“Để anh giúp nữa,” Louis nói. “Anh khéo tay lắm.” Anh ta nhướng một

bên mày nhợt nhạt thiếu máu lên. “Vô cùng. Khéo tay.”

Tôi ngừng lại. “Anh biết sao không, Louis? Chị em cần giúp đỡ. Ở

đằng kia kìa.” Tôi khoa tay về phía Hes, chị có vẻ như đang ngủ thiếp đi trên
chiếc ghế xếp.

“Nếu em muốn thế, thì anh sẽ đi giúp chị em,” Louis đáp rồi lướt đi.

“Làm vậy không hay đâu,” Annie nói. “Ồ, Ian đến kìa. Chào Ian! Anh

trông rất, rất là bảnh.” Lại trở lại giọng nói điệu đà của cô nàng rồi.

“Chào Annie. Ơ… cảm ơn nhé.” Ian quay sang tôi. “Callie này, đội K-9

phải ra về rồi. Cô có muốn chào tạm biệt không?”

“Có chứ. Tôi mang theo séc ngay đây.” Tôi ngó mắt nhìn vào ba lô da.

“Phải. Ngay đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.