Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 239

“Tớ nghe thấy Seamus đang gọi tớ,” Annie nói xạo. “Phải đi thôi. Chào

mấy người nhé!”

Ian cùng tôi đi đến chỗ viên cảnh sát vẫn còn đang bám trụ cùng chú

chó bẹc giê Đức xinh đẹp dưới gốc cây du. “Thế anh sao rồi Ian?” tôi hỏi.

“Tôi ổn,” anh đáp. Đoạn liếc qua tôi. “Thật tình là chuyến này cô đã

làm rất tốt. Rất nhiều người đến dự.”

“Tôi nghĩ anh cũng làm tốt đấy chứ,” tôi nói, liều lĩnh siết nhẹ khuỷu

tay anh. Ồ ồ. Cánh tay rắn chắc. Rắn chắc và mạnh mẽ vì bao nhiêu lần phải
bế chó lên hay đại loại thế. Hay là quẳng mèo xuống. Đại khái là vậy.

Chúng tôi trao cho anh cảnh sát tốt bụng phần đóng góp cho quỹ công

của cảnh sát rồi nói lời cảm ơn anh. Buổi hội chợ đang tan dần, mặc cho
Josephine đã tìm ra chiếc micro và đang ru ngủ những người còn tản mác
quanh đấy với bài hát yêu thích của con bé. “Bộ anh không muốn bạn gái
anh hấp dẫn như em hả,” con bé hát vang trong khi Seamus gật lấy gật để
đồng tình phía sau. Annie và tôi hy vọng tràn trề về một đám cưới giữa hai
đứa nhỏ này một ngày nào đấy.

“Callie, ta về nhà đây,” ông nội gọi. Ông tôi đang xoa xoa chân mình,

nhưng cũng gật đầu cộc lốc chào Ian.

“Được thôi ông nội,” tôi nói. “Cháu phải ở lại đây một chút để coi cho

mọi chuyện xong xuôi, nhưng đừng lo. Cháu sẽ đi nhờ xe ai đó.” Nói thật là
tôi đâu có đang vội vã gì lắm. Mới chỉ bốn giờ chiều thứ Bảy thôi. Tôi
không có kế hoạch gì, dù nhóm Chuột Trên Sông có mời tôi đi uống rượu
với họ. Tôi tin chắc đêm nay là đêm mojito hằng tháng của cả bọn, để không
lẫn với đêm martini cá nguyệt, hay đêm uống bia, đêm uống vang, đêm
cocktail…

“Tôi sẽ lái xe đưa cô về,” Ian bảo.

“Cảm ơn nhé. Như thế thì hay quá.”

“Ta mang Bowie về vậy,” ông nội nói, đoạn tập tễnh đi về phía chiếc

bán tải của mình, dáng đi khập khiễng của ông trông rõ rệt hơn bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.