Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 240

“Chắc là chân ông đang đau lắm,” tôi nói. “Ông ghét mang chân giả.

Hai ông cháu đã thử đến tám kiểu khác nhau rồi.” Tôi cau mày. “Chúng ta
có thể ghé qua hiệu thuốc trên đường về nhà được không? Ông tôi hết thuốc
bôi Lanacane, mà tôi cá là ông sẽ chẳng nhớ để mà mua lấy một ít đâu.” Tôi
nhăn mặt khi liếc qua đồng hồ. “Thôi chết, hiệu thuốc đóng cửa mất rồi.”

“Tôi còn một ít trong phòng khám đấy,” Ian nói.

“Thật à? Cảm ơn nhé Ian. Thấy chưa? Anh đang ngày một tiến bộ hơn

trong vụ làm người dễ thương này rồi đấy. Giống như tôi vậy.” Ian nhìn tôi
khoan dung, còn tôi thì mỉm cười.

Khi chúng tôi tiến về văn phòng, một chiếc Saab đời mới đỗ vào bãi

đậu. Người lái xe bước ra. Tôi nhận ra cô ngay lập tức – là người phụ nữ
trong phòng vệ sinh nữ tại quán Whoop & Holler. Là người đã nói với tôi
rằng tôi không phải là con ngốc.

“Ới!” tôi reo lên. “Chị khỏe không, Kate Spade?”

“Chào nhé, cô nàng mang giày đỏm dáng!” người phụ nữ chào ngay lại.

“Cô khỏe không?” Rồi cô nhìn sang Ian, và vẻ mặt dịu đi. “Chào.”

“Chào,” Ian đáp. Tôi cảm nhận được cơn chấn động trong thần lực

*

,

nếu bạn hiểu ý tôi muốn nói gì. Ian đã trở nên tuyệt đối bất động.

“Em không biết là anh vừa có một… sự kiện cơ đấy,” người phụ nữ

nói, chỉ tay về phía những người cho thuê đang dọn dẹp lều.

“Phải,” Ian đáp, rồi chẳng nói gì thêm. Họ nhìn nhau một chặp, bầu

không khí bỗng chợt giòn tan răng rắc.

“Có rảnh chút không?” cô hỏi.

“Có chứ,” Ian đáp, đoạn quay sang tôi, nói thêm, “Callie này, mặc dù

tôi hiểu là theo cách nào đó hai người đã biết nhau, nhưng đây là Laura
Pembers. Vợ cũ của tôi.”

MẶC DÙ TÔI ĐANG LÒNG VÒNG quanh ngôi nhà theo một cách rất

chi là vẩn vơ cùng Angie, nhưng tôi không thể tìm ra được một chỗ mà mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.