Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 270

Kinh dị.

Ngay phía trước có đường thoát khỏi xa lộ để rẽ vào chỗ nghỉ chân, thế

là Ian cho xe ra khỏi đường cao tốc. Anh cẩn thận đỗ xe giữa hai vạch vôi,
mặc dù xung quanh chẳng có ai, anh đổi sang chế độ đỗ, đoạn quay sang tôi,
mặt vô cảm. Hai tay anh vẫn nắm chặt vô lăng.

“Bọn tôi quen nhau tại Tufts. Cô ấy học trường luật. Là tình yêu thật sự

đầu tiên của tôi, là mọi điều mà tôi tìm kiếm và đại loại là thế. Bọn tôi hẹn
hò trong hai năm, kết hôn sau khi tốt nghiệp. Devin là bạn cô ấy từ thời
trung học. Nực cười là, cô ta có mặt trong hôn lễ của chúng tôi. Khoảng ba
năm sau khi kết hôn, một ngày nọ tôi về nhà sớm, thì thấy họ nằm đấy. Còn
câu hỏi nào không?”

Cả trăm ngàn câu hỏi ấy chứ, tôi thầm nghĩ, nhưng tôi chỉ hỏi một câu.

“Anh còn yêu cô ấy không?”

“Liệu tôi có đến dự đám cưới cô ấy nếu tôi căm ghét cô ấy không?”

“À, phải, nhất định là thế rồi,” tôi nói. “Anh có thể bày trò phá đám,

chửi rủa, uống say, sàm sỡ mẹ vợ cũ.”

Ian ngập ngừng cười, làm tim tôi hơi quặn thắt. “Tôi không ghét cô ấy.”

“Anh đã không trả lời câu hỏi.” Tôi thấy hai má mình ấm dần lên.

Ian nhìn xuống. “Có chứ. Tôi cưới cô ấy mà. Tôi sẽ luôn yêu cô ấy một

chút.”

“Vậy thì sao anh lại đi dự đám cưới hả Ian?” tôi hỏi.

Ian thở dài, cài số lùi, cẩn thận lùi xe ra khỏi bãi. “Tôi mà biết là chết

ngay. Để kết thúc chăng, tôi đoán thế.”

Chúng tôi quay xe trở lại xa lộ. Trời ạ. Ian McFarland đã bắt quả tang

vợ mình phản bội mình, vậy mà anh vẫn ở đây, đang đi đến dự đám cưới cô
ấy.

Chẳng biết vì lý do nào đấy, ý nghĩ này khiến con tim tôi căng lên bức

bối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.