Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 273

những món đồ cầm tay. “Tôi xem chút được không?” tôi hỏi. “Tôi đang định
mua một chiếc.”

“Ừ,” Ian đáp, rẽ sang trái theo như hướng dẫn.

Tôi cầm lên. Dễ thương. Cuối màn hình có một mũi tên. Tôi chạm vào

đấy. Máy chỉ ra bốn lời hướng dẫn tiếp theo. Phải rồi, nhất định là tôi có thể
dùng một trong những món như thế này. Đường xá ở Vermont nổi tiếng là
không được đánh dấu. Tôi chạm vào nút thoát để trở về màn hình lúc nãy.
Thoát? Máy hỏi. Tôi chạm vào Xác nhận.

“Khi nào thì tôi phải rẽ tiếp?” Ian hỏi.

“Ừm, để xem nào… ô. Úi, tôi nghĩ là mình… chẳng có gì cả.” Ian lại

ném cho tôi cái nhìn Siberia băng giá. “Tôi chỉ chạm vào một mũi tên,” tôi
giải thích. “Máy hỏi tôi có muốn thoát không, thế là tôi bảo có, chỉ vậy
thôi.”

“Cô vừa hủy hướng dẫn rồi,” Ian nói, tấp xe vào lề hơi chút đột ngột.

“Ồ. Xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ là mình đã hủy đâu, thật đấy, nhưng

mà…”

Ian lấy máy lại khỏi tay tôi. “Cô đã hủy rồi,” anh nói. Anh gõ gõ vào

vài nút với chút thô lỗ không cần thiết, tôi cho là thế. Gầm gừ. Lại gõ thêm
vài lần. Cuối cùng lấy lại được hướng dẫn.

“Đừng có đụng vào nữa đấy,” Ian nói.

“Được rồi sếp,” tôi thở dài. “Xin lỗi. Lần nữa vậy.”

Mười phút sau, chúng tôi dừng xe trước nhà thờ Nhất thể Phổ độ xứ

Willington. Xe nối đuôi nhau đậu dọc hai bên đường, nhưng có vẻ mọi
người đều đã vào trong nhà thờ cả rồi. Đồng hồ trên bảng điều khiển xe chỉ
ra năm giờ sáu phút. Cứt thật.

Ian mở cửa xe rồi đi vòng sang mở cửa bên phía tôi. Anh trông hung

tợn, vẻ căng thẳng cuồn cuộn thành từng lớp sóng quanh anh. “Nhà thờ đẹp
đấy chứ,” tôi nói, mà đúng là đẹp thật, một nhà thờ màu trắng kinh điển rộng
lớn có gác chuông, một vùng tán lá bập bềnh bao quanh, khá giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.