Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 284

máu trong tôi đang hoan hỉ rời bỏ não tôi mà dồn xuống hết các cơ quan sinh
dục. Anh kéo tôi vào sát hơn một chút, giờ đây chúng tôi không di chuyển gì
nhiều, nhưng cảm giác anh đang ở quá gần bên mình khiến tôi quên mất là
phải thở. Tôi chỉ muốn luồn hai tay xuống bên dưới áo vest của anh, cởi nút
áo sơ mi anh ra, hôn lên cổ anh, kéo anh lại sát hơn, cảm nhận môi anh đặt
trên môi mình, nhấm nháp lấy…

“Vui chứ mấy con?”

“Vui ạ!” tôi the thé thốt lên. Là gì đấy của cái-cô-tên-gì-ấy-nhỉ… cô

dâu ấy. Laura. Bố của cô ấy. Ai cũng được. Hơi thở tôi run run khi tôi hít
vào, Ian liếc nhìn tôi, mắt anh thoáng ý cười.

“Hay lắm. Mừng vì con ổn, con trai à.” Bố của Laura vỗ vai Ian, rồi

bước đi.

Tôi và Ian nhìn nhau. Tôi nuốt khan. “Muốn rời khỏi đây không,

Callie?” anh hỏi.

“Chắc chắn rồi,” tôi đáp, giọng run rẩy. “Bất cứ khi nào anh sẵn sàng.”

“Tôi sẵn sàng rồi,” anh nói, một lần nữa, hai đầu gối già nua lại đe dọa

sụm xuống.

Dĩ nhiên là chúng tôi phải chào tạm biệt đôi uyên ương. “Hy vọng sớm

gặp lại anh,” Laura nói và ôm lấy Ian. Cô cũng ôm tôi nữa. “Cảm ơn đã đến
dự nhé,” Laura thì thầm. “Cô rất thích hợp với anh ấy đấy.”

“Ơ,” tôi nói trong khi khuôn mặt đỏ dừ. “Ừm… chúc chị mọi điều may

mắn.”

Trên đường đi ra xe Ian không nắm tay tôi, chỉ mở cửa xe cho tôi mà

thôi.

Khi chúng tôi chạy ra khỏi buổi tiệc, trên trời, mây dạt ra và mưa trút

xuống mái xe. Kho tàng những câu pha trò hóm hỉnh của tôi dường như đã
cạn kiệt. Tôi không nhìn sang Ian, anh cũng chẳng nói gì. Chỉ có tiếng mưa
lộp độp, tiếng bánh xe rít lên trên đường ướt và nhịp điệu nhanh gọn dứt
khoát của cần gạt nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.