Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 320

Anh khẽ gật đầu và siết nhẹ vai tôi. “Callie,” anh nhìn xuống. Do dự,

đoạn nói tiếp. “Anh biết em đã từng phải lòng sếp của mình. Đêm hôm ấy
tại khách sạn, hình như là… Ừ, nếu như em vẫn, ừm… còn cảm giác với anh
ta, anh cần em nói cho anh biết.” Anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi,
và tất cả dường như gây nên một cơn choáng váng, đôi mắt và cả những gì
chất chứa trong ấy.

“Em không còn cảm giác gì cả,” tôi đáp nửa như thì thào. “Chuyện

ấy… chuyện ấy đã qua rồi.” Mà đúng là thế thật. Tôi không chắc chuyện ấy
đã khóa sổ từ lúc nào, nhưng dù sao thì vẫn đúng là như vậy.

“Em chắc chứ?”

Tôi gật đầu. “Chấm dứt rồi anh ạ.”

Ian thở hắt ra. “Hay quá.” Đôi mắt anh chuyển xuống môi tôi.

“Vậy đấy,” tôi nói.

Anh chờ đợi, nhưng tôi không nói gì thêm. “Vậy thì,” Ian lên tiếng sau

một đỗi. “Em có muốn tiến triển… chậm mà chắc không?”

Tôi chịu không nhịn nổi. Tôi cười phá lên, rồi vòng tay quanh eo Ian.

“Muốn, em sẽ tiến triển chậm mà chắc cùng anh, Ian ạ,” tôi mỉm cười rạng
rỡ.

“Tốt. Vậy thật tốt.” Rồi anh hôn tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng. “Callie, anh

xin lỗi vì mình quá…” Giọng anh lạc đi.

“Đần đụt khoản xã giao chứ gì?” tôi ướm lời.

Anh bật ra tiếng cười ngạc nhiên. “Anh định nói là quá bồn chồn cơ,

nhưng chắc là mấy từ em dùng cũng được đấy.”

Tôi lùi ra sau để nhìn anh được rõ hơn. “Em làm cho anh bồn chồn à?”

Chẳng biết vì sao, điều này làm cho tôi hài lòng không thể nào tả xiết.

“Em làm cho anh kinh hoàng,” Ian đáp, khe khẽ mỉm cười. Ôi, tan

chảy!

“Còn làm cho anh bị gì khác nữa không?” tôi thì thầm, kiễng chân để

hôn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.