Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 329

Bà ta quả quyết mỉm cười đáp lại, quả là một người phụ nữ đang đeo

đuổi nhiệm vụ. “Chúng tôi có quỹ thu mua dồi dào lắm đấy, thưa cô…”

“Grey ạ,” tôi đáp. “Callie Grey. Ghế không phải để bán đâu ạ.”

“Tôi có thể chào giá hai lăm nghìn đô cho cô ngay tại đây.”

“Ái chà chà!” tôi buột miệng. Hai mươi lăm nghìn đô là bằng tiền đặt

cọc cho cả một ngôi nhà đấy! Nhưng dù cho con số có kinh ngạc đến thế
nào, tôi vẫn biết rằng mình sẽ không bao giờ làm vậy. “Số tiền rất lớn,
nhưng ghế không phải để bán đâu ạ,” tôi nói với bà phụ trách bảo tàng. “Dù
sao cũng cảm ơn bà.” Ian cúi gằm xuống mỉm cười.

Khuôn mặt bà phụ trách xị xuống. “Được thôi,” bà ta nói, giọng đã kém

nhiệt huyết thấy rõ. “Thế này nhé, nếu có khi nào cô đổi ý, thì chúng tôi rất
vinh hạnh có cơ hội được mua lại chiếc ghế.”

“Thưa bà,” tôi nói, “có lẽ bà sẽ thích được gặp ông nội tôi đấy. Noah

Grey chủ xưởng Con Thuyền Noah. Bà đã từng nghe đến ông ấy chưa ạ?”

“Cô đùa đấy à! Noah Grey đang ở đây ư?”

Tôi chỉ tay qua hướng ông nội và Jody đang đứng, đang chiêm ngưỡng

một chiếc ghế để bếp. “Là cái ông có râu trắng đang chống gậy kia kìa,” tôi
nói.

“Cảm ơn nhé!” bà ta nói rồi quay vút đi. “Rất vui được gặp cô!” Chúng

tôi nhìn theo khi bà ta tiếp cận ông tôi nói gì đấy, rồi đặt tay lên ngực, rõ
ràng là đang bộc lộ tình cảm.

“Em khéo ứng xử quá,” Ian nhận định.

“Chẳng phải em là người quảng giao ư?” tôi hỏi.

Anh cười nửa miệng, cho thấy mình vẫn ghi nhớ cuộc thảo luận be bé

giữa chúng tôi vài tuần trước. “Anh chưa bao giờ thấy em ngôi vào ghế của
em cả,” anh bình luận. “Tại sao thế?”

Tôi liếc nhìn lên Ian, rồi nhìn lại vật trưng bày. “Kiểu như là em đang

để dành nó ấy mà, em nghĩ thế.”

“Để dành cho việc gì?” Ian hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.