Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 397

“Phải thấy vinh dự. Cậu nói phải.” Annie gật gù ra vẻ thông thái. Cô

sang đây ngủ qua đêm với tôi, và mặc dù chúng tôi đã mướn thật nhiều đĩa
phim của Gerard Butler, đống đĩa ấy vẫn chưa được động đến. “Tớ nghĩ là
anh ấy chỉ không cảm thấy rằng mình… được chọn. Và đấy là nơi rắc rối
hiện diện.”

“Vậy thì làm cách nào để tớ chứng minh tình yêu của mình chứ?” tôi

hỏi.

“Chẳng biết.” Trông thấy vẻ mặt bí xị của tôi, Annie nói thêm, “Nhưng

bọn mình sẽ tìm ra cách nào đấy. Sẽ tìm thấy thôi.”

Tôi đã nhớ Ian lắm rồi. Làm sao tôi có thể sống được mà thiếu nụ cười

ấy chứ? Anh rất dễ bị chọc quê, và khi anh cười cứ như là mặt trời ló ra từ
sau những đám mây vậy. Mark ngu si, đần độn! Anh ta khi nào cũng cười,
như một thằng nhà quê xu nịnh. Những nụ cười kiểu người mẫu vô nghĩa,
rỗng tuếch, thực ra thì không phải đám người mẫu có bao giờ chịu cười gì,
nhưng bạn hiểu ý tôi mà.

“Thế còn về Fleur thì sao?” Annie hỏi.

“Tớ vừa đặt mua một con hình nhân thế mạng trên eBay đấy,” tôi làu

bàu.

“Con đấy không bao giờ ưa cậu. Tớ thật không thể tin nổi là cậu chẳng

khi nào nhận ra điều ấy.”

“Nói thế không giúp được gì tớ đâu,” tôi lẩm bẩm.

“Thôi, bọn mình trả đũa lại nó đi, cái con phù thủy hay ghen tị này,”

Annie nói. “Tớ có biết mấy người.”

“Cậu là thủ thư của thư viện trường,” tôi nói thẳng thừng, vừa nói vừa

rót rượu ra cho cả hai. “Cậu chẳng quen biết người nào hết. Không phải là
những hạng người ấy.”

“Con đấy là con quỷ cái mà.”

“Phải, đúng vậy. Và cuộc đời trống rỗng, chua chát của cô ta cũng đã

đủ là hình phạt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.