Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 64

trung vừa chuyên nghiệp. Ngày hôm đấy tôi thậm chí còn bỏ ra nhiều thời
gian hơn cho tóc tai, rồi còn tập cả đối đáp trước gương nữa.

Khi tôi bước vào văn phòng của Mark, sự lôi cuốn thuở nào lại ào ạt ùa

về.

Anh trông đẹp trai hơn bao giờ hết, nam tính hơn, vai rộng hơn, lại còn

tử tế dễ thương hết mức nữa. Mark hỏi tôi về chuyện học ở đại học và công
việc của tôi ở Boston… chủ yếu công việc của tôi ở đấy là cố làm cho sự
“bài tiết dịch nhờn” nghe đỡ kinh tởm hơn trên mấy cái nhãn khuyến cáo sử
dụng thuốc, đó là điều tôi thành thực thừa nhận, khiến Mark cười nghiêng
ngả. Anh nói với tôi rằng anh yêu vùng Back Bay ngoại ô Boston và một
năm luôn cố đi xem ít nhất là một trận của đội Sox. Đến phiên tôi, tôi cũng
nhớ hỏi vài câu về công ty anh, đề cập đến tính sáng tạo lẫn tác phong làm
việc nghiêm túc của mình, rồi đồng ý rằng đội Sox đang chơi rất tốt.

“Phải thú thật với em điều này, Callie ạ,” Mark nói, lại liếc vào bản sơ

yếu của tôi lần nữa, “em là một trong những người đạt tiêu chuẩn nhất mà
anh có ở đây. Triển vọng lắm đấy.”

“Cảm ơn anh,” tôi rạng rỡ hẳn lên, các ngón chân tôi quặp hết cả lại

trong đôi giày mới.

“Anh không thể đảm bảo chắc chắn được, vì vẫn còn phải phỏng vấn

vài người nữa, nhưng mà… thôi, anh nghĩ em sẽ nhận được cuộc gọi của
anh. Chậm nhất là đến thứ Sáu.”

“Hay quá ạ,” tôi đáp. “Nhưng anh cứ từ từ thôi. Đây là một quyết định

quan trọng. Ta luôn muốn đảm bảo rằng mình tuyển được những người thích
hợp mà.”

Mark gật đầu, ra vẻ hài lòng. “Đúng lắm. Cảm ơn em đã đến nhé.”

“Có gì đâu ạ,” tôi nói.

Tôi ra được đến cửa, lòng còn đang khá phấn chấn vì cuộc phỏng vấn,

đấy là còn chưa kể đến cơn khuấy đảo mà sự hiện diện bằng xương bằng thịt
của Mark vẫn còn dấy lên trong tôi, thì anh lại lên tiếng.

“Callie này?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.