YÊU - Trang 120

anh rất nhiều. Nhưng em không biết tặng anh cái gì, lưu lại cho anh kỷ
niệm gì. Vậy em để tùy anh quyết định. Anh bảo em gì, em cũng xin chiều
theo ý anh, hoặc anh sẽ cho em đi chơi đồng quê, hoặc anh sẽ dẫn em đi xi-
nê v.v...
Anh muốn gì, em đều xin vâng theo. Duy có một điểm em xin giao hẹn
trước với anh, là xin anh đừng có...
đừng có hôn em, như em biết anh định hôn em hôm viếng thắng cảnh Ao
Bà Om! Bởi vì, em sợ lắm...
Em sợ sau này sẽ không thể yêu chồng mình một cách trọn vein thì em sẽ
khổ cả đời.
Em biết là anh thương em vô cùng, nên em tin là anh sẽ không bao giờ có
một hành vi, cửa chỉ nhỏ nhặt nào xúc phạm đến chút tình trong trắng của
em đối với anh. Như hôm nọ, ở Ao Bà Om, anh muốn hôn em mà không
dám...
là em cám ơn anh lắm!
Thôi đành dừng bút anh nhé. Dừng bút mà lòng vẫn tràn đầy, hình như vẫn
chưa giải tỏ được gì với anh.
Vĩnh biệt anh,
Diễm
Diễm đọc lại cái thư, thấy đầy ray mâu thuẫn. Nàng định xé đi, nhưng biết
là mình không đủ can đảm viết cái thư khác, nên tặc lưỡi, nhét cái thư vào
bao thư.
Diễm hiểu là nếu mình không trao ngay cái thư vừa viết cho Đạt, thì biết
đâu, chỉ một lát nữa nàng sẽ đổi ý kiến...
Thế là...
lần thứ hai, Diễm lại ra đi tới nhà Đạt, với cái thư trong tay. Lần này, Diễm
có vẻ cương quyết hơn. Từ trên xe taxi bước xuống, Diễm lầm lì rảo bước
tới trước cửa nhà Đạt và đưa tay lên nhận nút chuông rất mạnh. Cửa mở,
Đạt thốt lên một tiếng reo hân hoan:
- Kìa Diễm!
Diễm đã rắp tâm, ngay từ lúc còn ngồi trên xe taxi là tới nhà Đạt, nàng sẽ
không vào trong nhà, chỉ đứng ngoài cửa, đưa cái thư cho Đạt rồi về thẳng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.