YÊU - Trang 121

cho nên Đạt vừa thốt được hai tiếng “Kìa Diễm” thì Diễm đã chìa cái thư
trước mặt Đạt, miệng nói lí nhí, nửa muốn gọi Đạt bằng “Thầy”, nửa muốn
gọi Đạt bằng “Anh”, nên rốt cuộc, nàng quên cả chào và nói “chống
không”:
- Có cái thự..
Đạt ngạc nhiên nhìn Diễm chăm chú:
- Chuyện gì vậy, Diễm? Nhưng Diễm vào trong nhà đã chứ!
Diễm lắc đầu, đặt cái thư vào lòng bàn tay Đạt...
Nàng thu thập tất cả nghị lực, nói lên được ba tiện “Thôi em về” và trong
khi Đạt còn bàng hoàng, chưa biết xử trí cách nào, thì Diễm đã quay ngắt
đi, bước thật nhanh sang bên kia đường...
Diễm, Diễm!
Tiếng gọi cuốnt quít của Đạt đuổi theo nàng, tự nhiên làm Diễm ứa nước
mắt, và khi Đạt theo kịp nàng tới bên kia đường, nắm lấy tay nàng, khiến
Diễm quay lại, và qua làn nước mắt, Diễm mờ ảo nhìn thấy gương mặt của
Đạt, si tình một cách rất đau khổ...
...
Ngay lúc đó, một cái xe từ xa tiến tới, Diễm gỡ thoát khỏi bàn tay của Đạt,
vẫy taxi, và nói với Đạt trước khi trèo lên xe:
- Anh đọc thư thì rõ! Thôi em về đây!
Rồi nàng bước lên xe, đóng cửa lại, tiếng “tạch” khô khan của cái cửa bị
đóng tuy nhỏ mà dội vào lòng nàng thật mãnh liệt. Qua cửa kính xe, và qua
làn nước mắt, Diễm nhìn Đạt cố tạo một nụ cười rất “đoạn trường” gửi Đạt,
trong khi cái xe từ từ chuyển bánh và Đạt đứng ngẩn bên hè đường, nhìn
theo Diễm...
bàng hoàng chưa biết nên đuổi theo xe Diễm hay nên trở về nhà...
...
Ngồi trên xe, Diễm mở to đôi mắt, nhìn cảnh tấp nập ồ ạt của phố phường,
của đời sống chung quanh nàng...
Óc trống rỗng, mệt mỏi, không biết nên nghĩ cái gì, buồn ra sao. Mắt nàng
không rời cái đồng hồ taxi. Mãi lúc đó, Diễm mới cảm thấy, mới ý thức thật
thấm thái, tất cả cái thân phận hèn mọn của kiếp người. Nàng tự hỏi , nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.