YÊU - Trang 196

Diêã thấy cần phải suy nghĩ một mình, nên nàng trao đổi một vài câu qua
quýt với Uyển rồi bỏ lên phòng của Huyền. Nàng nằm vật xuống giường,
mắt mở to, nhìn lên trần. Nàng không cảm thấy giận chồng, oán chồng về
chuyện Khải la cà ở vũ trường, theo đuổi Trang. Nàng cũng không thấy tự
giận mình, không thấy lương tâm cắn rức, vì sự thực nàng không hề để hở
ngực cho Đạt vẽ chân dung mình. Nàng chỉ thấy giận Đạt, giận Đạt tại sao
lại đưa bức tranh cho Trang coi, khiến Trang xé bức tranh và mách Khải...
Nàng không thể tưởng tượng nổ là Đạt lại có thể coi rẻ, coi thường mối tình
của chàng đối với Diễm đến mực độ đưa cả bức tranh khoe Trang. Diễm
không ngờ Đạt lại có thể tầm thường đến thế.
...
Diễm ứa nước mắt, và khi nước mắt làm hoen cả cái gối vải, Diễm mới
chợt tỉnh, hiểu rằng nàng sở dĩ khóc, nàng sở dĩ đau khổ về thái độ của Đạt,
chính vì Diễm vẫn còn yêu Đạt, và mối tình mà nàng tưởng là đã “đào sâu
chôn chặt” vẫn còn âm ỉ mãnh liệt sống trong tâm hồn nàng. Và khi Diễm
nhận thức được sự thực của lòng mình, thì nàng lại bắt đầu tự giận mình, tự
Oán trách mình. Diễm tự nhủ: “Bao nhiêu lỗi lầm là ở ta hết cả...
Khải ghen không phải là vô lý, Khải theo đuổi Trang, không phải là không
có lý do! Chung qui chỉ là lỗi ở ta: Bề ngoài thì ta vẫn cố gắng chung thủy
với chồng, yêu đương chồng, nhưng sự thực thì ta có yêu đương Khải hay
không? Tại sao ta yêu Khải mà Khải tằng tịu với Trang, ta lại không thấy
ghen, không tức, mà chỉ tức Đạt...
Trời! Đến bao giờ ta mới giải thoát được sự chi phối của Đạt!” Diễm càng
mạnh dạn mổ xẻ tâm hồn nàng thì nàng càng hiểu cuộc tranh đấu chống
ảnh hưởng của Đạt chỉ là mới bắt đầu, và từ trước tới nay, nàng cũng chỉ
tranh đấu qua loa lấy lệ, như thói thường những người đàn bà có chồng, bị
đạo đức ràng buộc, vẫn cố quên những cảnh cũ người xua đi, nhưng công
việc họ làm chỉ là một công việc tắc trách: Họ chung thủy với chồng mà
vẫn ngấm ngầm chờ đợi một cơ hội nào để có thể ngã vào lòng người cũ
mà lương tâm không rày vò. Cơ hội đó thường thường là sự chơi bời, “mèo
chuột” của người chồng! Diễm tự nhủ: “Hạnh phúc của ta chưa mất. Cuộc
đời của ta chưa mất! Khải chưa yêu ta hết lòng hết dạ, vì ta chưa yêu Khải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.