YÊU - Trang 197

hết lòng hết da....
Ta nhất quyết tạo hạnh phúc cho ta. Đạt không còn nghĩa gì đối với ta nữa!
Nếu Đạt không đáng khinh, thì Đạt cũng chỉ là thầy ta. Ta không sợ gì mà
không gặp Đạt...

Cái ý nghĩ phải gặp Đạt, xoắn vào óc Diễm và Diễm coi sự gặp gỡ Đạt như
một thử thách mà nàng cần chấp nhận. Nàng rắp tâm không những gặp Đạt
mà còn gặp cả Trang, để bắt họ—dù muốn dù không—cũng sẽ phải hợp tác
với mình trên con đường hạnh phúc của mình. Ý nghĩ đó làm Diễm bình
tĩnh trở lại. Nàng vội ngồi nhổm dậy, đi xuống nhà dưới. Chỉ còn một mình
Huyền ngồi tư lự Ở một góc phòng khách:
- Chị Uyển đâu rồi?
- Chị Uyển vừa đi. Chị nói là lai. thăm anh Tuấn, độ một giờ nữa sẽ trở về...
- Có phải Tuấn là anh ruột của cô Trang không em?
- Dạ. Đúng!
- Chị có chút việc cần nhờ em...
- Chị cứ nói.
Diễm kể qua hoàn cảnh mình, tâm trạng mình cho Huyền hiểu, rồi bảo em:
- Chị cần gặp cả ông Đạt lẫn Trang. Chị tới nhà ông Đạt e không tiện. Vậy
nhờ em tìm cách mời ông Đạt lại đây cho chị gặp...
được không em?
- Em sẵn lòng! Nhưng chị cần suy nghĩ cẩn thận xem có nên không?
Giọng Diễm đầy cương quyết:
- Em khỏi phải lo cho chị! Chị đã có chủ đích. Không ai có thể lung lạc
được chi....
Nếu chị không gặp ông Đạt, thì chẳng hóa chị còn “sợ” ông ta như lời anh
Khải nói sao! Em giúp chị và đi mời dùm ông Đạt cho chị!
- Dạ. Đi ngay bây giờ?
- Cũng được! Nếu ông ấy có nhà, thì em sẽ tìm cách mời ông ấy lại ngaỵ..
Em nhớ đừng cho ông ấy biết là có chị Ở đây!
- Chị cứ mặc em!
Huyền đi rồi, Diễm cũng lấy áo dài mặc, rồi bình tĩnh ngồi chờ. Nàng mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.