YÊU - Trang 209

- Đề nghị của chị là một đề nghị “phá đám” của người hờn dỗi, chứ em đến
đây với những ý định xây dựng rõ rệt...
Trang gân cổ cãi:
- Chính đề nghị của tôi mới xây dựng chứ...
vì nó mang lại hạnh phúc chọ..
ít nhất là ba người, và cả tôi nữa là bốn...
Bởi vì, nếu chị thành thực với lòng chị, thì chị phải nhận đã yêu và vẫn yêu
anh Đạt, có đúng hay không hở chị?
Trang có một cảm giác khoan khoái của sự giải thoát, vì đã nói ra được
điều mình ấm ức từ lâu...
Nàng tưởng nói như vậy, thì Diễm sẽ bối rối, nhưng hình như Diễm đã chờ
đón câu nói của Trang, nên nàng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ lắc đầu
cười:
- Em đã nói với chị là chị miễn cho em, đừng nói tới quá khứ vì chúng ta
gặp nhau đay là bàn chuyện xây dựng tương lai. Em thưa thức với chị, nếu
trong tương lai, em và thầy Đạt lấy nhau, thì không những có một ngày kia,
thầy Đạt sẽ coi thường, coi khinh em mà chính em cũng sẽ coi khinh thầy
Đạt...
Có phải thế không thầy?
Đạt đáp bằng một giọng chả lấy gì làm vững chắc:
- Có nhẽ như vậy!...
Diễm đỡ luôn lời Đạt, để nói với Trang:
- Cho nên em đã thề với thầy Đạt, lấy vong linh Ba em mà thề với thầy Đạt,
là không bao giờ chuyện em bỏ anh Khải để lấy thầy Đạt, có thể đặt thành
vấn đề.
Những lời quyết liệt và thành thực của Diễm làm Trang im bặt. Một tình
cảm có pha chút kính phụt bắt đầu nảy nở trong tâm hồn Trang. Trang thấy
dù sao Diễm cũng hơn mình ở điểm quyết tâm xây dựng hạnh phúc. Nhưng
vốn là đứa nhiều tự ái, nhiều mặc cảm, Trang không muốn thú nhận là nàng
đã bị Diễm thuyết phục.
Trang quay về phía Đạt, hỏi bằng một giọng đùa cợt:
- Thế là thế nào hở anh Đạt? Tại sao chị Diễm thề “nặng” như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.